Mục lục
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hưởng thụ sự thoải mái dễ chịu của nước ấm, thay đổi quần áo sạch sẽ, Hướng Nhật gõ cửa phòng Tô Úc.
"Anh trở về rồi hả?" Tô Úc nhìn thấy Hướng Nhật liền vui mừng cực kỳ, hơn nữa, phát hiện Hướng Nhật đã thay đổi quần áo, trên người càng ẩn ẩn mà truyền đến từng đợt mùi thơm dễ chịu của sữa tắm, biết rõ lão bản trước khi đến gặp mình khẳng định đã tắm rửa qua, điều này làm cho nàng có chút cảm giác vui mừng, bởi vì nó nói rõ lão bản rất quan tâm đến nàng, bằng không thì cũng sẽ không trịnh trọng như vậy để đến gặp nàng.
"Ân, vừa trở về." Hướng Nhật vừa nói vừa đi vào, nhìn thấy trên ghế sa lon trong phòng khách có một quyển sách Anh Ngữ đã mở, liền hỏi: "Em đang đọc sách hả?"
"Vâng, giờ em cũng không biết làm gì ." Tô Úc nhẹ gật đầu, một người ở lại trong khách sạn một mình xác thực rất nhàm chán, nàng lại không thích xem phim truyền hình Hồng Kông, vừa vặn trong phòng khách sạn có các tác phẩm nổi tiếng của nước ngoài, nàng thuận tay lấy ra một quyển để đọc.
Hướng Nhật không khỏi có chút áy náy, biết rõ chính mình đi ra ngoài để Tô Úc một mình ở lại quá mức cô đơn, tràn ngập áy náy mà nói: "Tô Úc, anh đáp ứng em, chuyện như vậy sau này sẽ không phát sinh nữa."
Tuy Hướng Nhật nói có chút không rõ, nhưng Tô Úc đã lập tức minh bạch ý tứ của hắn, lắc đầu nói: "Lão bản, em không có trách anh, em chỉ là đột nhiên muốn đọc sách mà thôi, hơn nữa đọc sách, cũng có thể bổ sung kiến thức cho mình..."
"Đồ ngốc!" Hướng Nhật tự nhiên biết rõ Tô Úc là vì không muốn làm cho chính mình cảm thấy áy náy mới cố ý nói như vậy, có chút cảm động mà ôm chặt thân thể của nàng, hai người cứ như vậy ôm nhau ngồi trên ghế salon..
Hướng Nhật đang lo lắng làm như thế nào giải thích sự tình đêm nay với Tô Úc, Tô Úc lại đột nhiên có chút nhăn nhó mở miệng trước nói: "Lão bản, có chuyện... Em muốn nói anh nghe qua một chút."
"Ách, em nói đi." Hướng Nhật thấy Tô Úc biểu lộ nhăn nhó, âm thầm phỏng đoán nàng có cái gì khó mở miệng mà nói với mình.
Quả nhiên, Tô Úc do dự cả buổi mới ấp úng nói ra: "Buổi tối, buổi tối, em khả năng là không được."
Hướng Nhật nghe mà sững sờ, đón lấy ý tứ của Tô Úc, nàng rõ ràng đã không giữ lời hứa trước kia đã nói..., chẳng lẽ là hối hận buổi sáng xúc động nhất thời? Cái này làm cho trong nội tâm Hướng Nhật bay lên tư vị đắng chát, vống là trước khi đến đây hắn còn nghĩ phải giải thích chuyện tối nay với Tô Úc như thế nào, hiện tại không cần phải nhắc tới vấn đề này nữa rồi, nhưng tâm tình hắn thoáng cái lại trở nên thất lạc vô cùng, bất quá trên mặt lại giả ra bộ dáng bình tĩnh:
"Không sao."
"Anh, Anh đừng hiểu lầm, là em hôm nay... Thân thể không được thoải mái." Tuy Hướng Nhật cực lực che dấu, nhưng biểu tình thất lạc trên mặt đã biểu hiện ra ý nghĩ nội tâm chân thật của hắn, điều này làm cho Tô Úc cảm nhận được cảm giác ngọt ngào đồng thời phải nhanh chóng giải thích
"Ách? Em tới... Cái kia tới hả?" Hướng Nhật lập tức ý thức được nguyên nhân thực sự của "Buổi tối không được", chỉ cảm thấy lúc trước tâm tình thất lạc vô cùng lúc trước lập tức bị cuồng hỉ tâm trạng bây giờ thay thế.
"Vốn là còn phải mấy ngày nữa mới tới, nhưng không biết như thế nào, giờ đột nhiên lại tới rồi." Tô Úc mặt rất hồng, dù sao loại truyện này cũng là sự tình thầm kín của nữ nhân, tuy nhiên đã cùng lão bản xác lập quan hệ, nhưng cuối cùng nói cái vấn đề ấy vẫn là có chút không tự nhiên.
"Đồ ngốc, đấy là chuyện bình thường, sau này phải nói rõ ràng ra trước, làm anh sợ như vậy." Hướng Nhật vừa mới quả thật bị hù cho sợ rồi, nếu Tô Úc thật sự hối hận buổi sáng là xúc động nhất thời, vậy sau này hắn cũng chả còn mặt mũi đâu mà đi gặp nàng nữa rồi.
Tô Úc ngượng ngùng cười cười, nhớ lúc nam nhân vừa mới nghe được lời của mình trên mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, trong nội tâm nàng có chút mừng thầm, nguyên lai trong lòng hắn, cũng là rất dè chừng chính mình đấy.
"Đúng rồi, tối nay em có dự định gì hay không?" Hướng Nhật nhìn Tô Úc đang cười ngây ngô, đột nhiên hỏi.
"Ngày mai? Ngày mai chúng ta không phải là trở về sao?" Tô Úc sững sờ, đây là vấn đề hai người trước kia đã ước định, việc của công ty cũng đã giải quyết, Hồng Kông cũng không tiện ở lâu.
"Chỉ sợ nhất thời trở về không được, tối nay có một buổi đấu giá rất trọng yếu, em cùng đi với anh nha?"
Hướng Nhật bởi vì muốn mua cho Hoắc Vãn Tình cái "Hải Dương Chi Tâm" giống như đúc với "Hỏa Diễm Chi Tâm" kia, mang Tô Úc đi hiển nhiên là không thích hợp, nhưng Hướng Nhật vừa nãy đã đáp ứng, quyết sẽ không sẽ để Tô Úc một người ở lại một mình. Cho dù có khả năng đắc tội Hoắc đại tiểu thư, hắn cũng sẽ không tiếc.
"Đấu giá hội? Có cái gì không?" Tô Úc hiển nhiên hứng thú đã bị khơi lên, đồng thời trong nội tâm cũng ẩn ẩn có chút chờ mong, trong đấu giá hội, nếu như mình nhìn trúng cái gì đó, lão bản sẽ mua cho mình chứ?
"Anh bên kia có quyển sách tuyên truyền của đấu giá hội, chúng ta qua nghiên cứu một chút xem?" Thấy Tô Úc đã hứng thú, Hướng Nhật cũng vui vẻ giới thiệu cho nàng một ít đồ vật trân quý sắp được đấu giá.
"Tốt!" Tô Úc liên tục gật đầu, nàng không quan tâm việc có phải hay không là nghiên cứu nội dung của quyển sách nhỏ kia, nàng chỉ để ý chính là cảm giác cùng Hướng Nhật hai người được ở chung một chỗ, cho nên Hướng Nhật đề nghị, nàng không hề nghĩ ngợi liền đồng ý ngay.
Hai người ra khỏi phòng, nhưng không ngờ đối diện phòng 1708 cũng xảo hợp mở ra, Hoắc Vãn Tình vẻ mặt cười tủm tỉm đi ra, tựa như là đang canh sẵn để đúng lúc đi ra gặp bọn hắn vậy
"Thật là trùng hợp." Hoắc Vãn Tình nhấc tay chào hỏi, tâm tình thoạt nhìn tựa như rất không tệ.
"Đúng vậy a, bất quá chúng ta đang có việc, chỉ có thể lần sau chiêu đãi ngươi rồi." Có Tô Úc ở bên, Hướng Nhật cũng không dám cùng Hoắc Vãn Tình thân mật quá mức.
Hoắc Vãn Tình trơ mắt nhìn hai người đi vào bên trong phòng, oán hận mà dậm chân, trở về trong gian phòng của mình. Kỳ thật nàng sở dĩ có thể trùng hợp như vậy mà xuất hiện, tất cả đều là do hiện tại trong tay đang nắm giữ một bộ sản phẩm công nghệ cao. Lúc trước nàng nhân cơ hội hai người ra ngoài, đã ở bên trong thả chút ít "đồ vật", mà đều là dựa vào những... “đồ vật" này, nàng mới có thể nắm giữ nhất cử nhất động của hai người.
Cùng lúc đấy, một người trung niên nhân tướng mạo bình thường đi vào bên trong tiệm châu báu lầu 7, cũng không xem thứ gì cả, câu nói đầu tiên của hắn là muốn gặp lão bản của tiệm châu báu.
Nữ quản lý La tỷ được phục vụ viên báo cáo sự việc từ trong văn phòng vội vàng mà đi ra, khi nhìn thấy vị trung niên nhân tướng mạo bình thường kia, sâu trong đáy mắt của nàng bỗng nhiên hiện lên một tia hào quang rất khó nhận ra. Dáng người thon gầy nhưng không mất sự nóng bỏng mang theo mị lực hỏi: "Xin hỏi, ngươi tìm lão bản của chúng ta có chuyện gì không?"
"Lão bản của các ngươi có ở đây không? Kẻ hèn này họ Dịch, có một cái đại sinh ý muốn tìm hắn nói chuyện." Bình thường trung niên nhân ngữ khí nói chuyện rất khách khí, cũng tựa hồ cũng không có phát hiện ra mị lực trên người nữ quản lý kia, hoặc là hắn thấy được, nhưng cũng không có để ở trong lòng.
"Thật xin lỗi, Dịch tiên sinh, lão bản của chúng ta bây giờ không có ở đây. Nếu như ngươi có chuyện gì, cũng có thể tìm ta bàn chuyện, ta là quản lý cửa hàng này, thời điểm lão bản không có mặt, ta cũng có thể toàn quyền làm chủ được mọi việc." La tỷ trả lời cũng rất lễ phép, thậm chí từ bỏ thói quen xấu động một chút lại gọi điện xin chỉ thị của nàng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK