Vẻ mặt Hướng Nhật có chút kỳ quái, hắn không ngờ nữ sĩ quan cảnh sát lại đến vào lúc này, hơn nữa còn dẫn theo một đám cảnh sát, chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện gì lớn sao?
- Em không thể tới sao?
Thiết Uyển vẻ mặt cười mà như không cười nhìn hắn, đột nhiên chú ý tới tay phải hắn máu không ngừng nhỏ giọt chảy ra, mặt biến sắc, cấp bách xông tới trước mặt hắn:
Hướng Nhật muốn giấu tay đi ,lại bị đối phương nắm chặt.
- Anh, anh sao vậy?
- Vừa rồi không cẩn thận vô tình đụng phải.
- Còn muốn gạt em.
Cô nàng cảnh sát sắc mặt nghiêm trọng, vành mắt đã vương chút lệ:
- Rõ ràng là đánh nhau, đánh trở thành như vậy à! Anh nghĩ rằng em không biết sao? Một mình đánh hơn mấy chục tên, rất có oai phong phải không?
Thấy Thiết Uyển vẻ mặt rất tức giận, thậm chí còn có chiều hướng muốn rơi lệ, Hướng Nhật không có thời gian để suy nghĩ cô nàng làm sao biết cụ thể tình huống, vội vã giải thích:
Thiết Uyển không chút lưu tình ngắt lời của hắn, mắt thì nhìn hướng về phía sau hắn không xa một cô gái đang được bảo vệ ở chính giữa nói:
- Bà xã, em nghe anh nói đã.....
- Cái gì cũng không cần nói!
- Tiểu Niếp, em tới đây!
Cô gái nhỏ nhắn hoạt bát chạy tới:
Thiết Uyển vui vẻ hoà nhã hỏi thăm.
- Chị, có chuyện gì không?
- Em nói cho chị biết chuyện gì xảy ra. Tay hắn có đúng là không cẩn thận đụng phải không?
Không có chút hảo cảm với người nào đó tất nhiên Tiểu Niếp sẽ không giúp hắn, với lại nhìn vẻ mặt chị cảnh sát thì nàng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để bỏ đá xuống giếng, vì vậy thêm mắm thêm muối đem chuyện nào đó thổi phồng thêm đầy đủ vài lần.
Hướng Nhật chừng như khóc không ra nước mắt, hối hận vừa rồi thật uổng công vô ích, giúp người chẳng những không thu được tí lợi lộc nào, mà còn bị nói xấu vu cáo một cách trắng trợn. Rồi hắn mới vỡ lẽ tại sao nữ sĩ quan cảnh sát biết hắn đơn thương độc mã đấu hơn mấy chục người cùng một lúc, ngoại trừ con nhóc ra thì còn ai vào đây? Mà hai cô nàng từ khi nào ở cùng một chỗ với nhau mà lại có vẻ thân mật như vậy?
Hướng Nhật ánh mắt hung tợn liếc cô nhóc một cái:
- Nhóc con dám nói lung tung, coi chừng anh đây đánh đó!
Nói xong hắn còn dứ dứ nắm đấm tay trái đe doạ.
Cô bé hét lên một tiếng trốn ra sau nữ sĩ quan cảnh sát:
Thiết Uyển đang che trước người cô bé, vẻ mặt giận dữ nhìn lưu manh:
- Chị, chị xem hắn muốn đánh em!
- Yên tâm hắn không dám đâu!
- Bây giờ anh còn có cái gì để nói nữa!
Hướng Nhật lắc đầu cười khổ, đang muốn nói cái gì đó, đi theo bên cạnh có thằng Mập mặc dù không rõ ràng lắm chuyện gì đã xảy ra nhưng biết đại ca bây giờ đang gặp nạn, thằng Mập mở miệng giành nói:
Thấy đối phương muốn tự nhận lỗi khiến cho nữ sĩ quan cảnh sát trong lòng có chút hảo cảm với hắn, bất quá chỉ vẻn vẹn chút thôi, nhưng chủ yếu vẫn là cơn giận, nếu như không có bọn họ thì tên kia cũng không muốn tới nơi này, mà không tới nơi này thì dĩ nhiên cũng không bị thương. Có nhận định này, Thiết Uyển tự mình sẽ không khách khí đối với hắn:
- Chị dâu, chuyện này không nên trách đại ca, thật ra.....
- Không cần nói gì hết!
Thằng Mập một phen đổ mồ hôi lạnh không dám nói cái gì nữa, trái lại còn lùi lại một bên. Thực ra hắn đã sớm nhận ra người chị dâu này, lần trước hình như gặp mặt trong quán bar đã bị cháy, chỉ là hắn không ngờ đối phương đã thay đổi lớn như vậy, lúc trước là một nữ nhân xinh đẹp chín muồi mười phần hấp dẫn, hôm nay lắc mình biến thành nữ sĩ quan cảnh sát thông minh, già giặn, lãnh khốc vô tình. Hơn nữa đối phương tạo cho hắn một áp lực thật sự rất lớn, đặc biệt cặp mắt kia của cô nàng càng khiến thằng Mập bọn chúng không dám cùng mặt đối mặt .
- Chuyện này tôi đã hiểu rõ ràng, hôm nay bọn anh không hề động tay động chân, tôi sẽ không truy cứu nữa. Bất quá lần sau như vậy tái phạm tụ tập đánh nhau, cũng đừng trách tôi....... sao không lễ độ!
- Dạ, dạ, cảm ơn chị dâu, cảm ơn chị dâu!
Thiết Uyển không nói gì chỉ gật gật đầu, rồi chú ý đến cánh tay phải bị thương của lưu manh, miệng thì mắng té tát nhưng ánh mắt vẫn lo lắng dị thường:
- Tự tiện băng bó hai ba lớp thì ăn thua gì? Máu chảy không ngừng, hừ em đưa anh tới bệnh viện, lần sau coi anh còn dám làm càn không?
Nói xong nàng lại quay về đàng sau nói với đám cảnh sát:
Mọi người ầm ầm đáp, mặc dù thủ trưởng nói là công bằng xử lý, nhưng mọi người đã sớm nghe ra ý trong lời nói của thủ trưởng có chút hận ý. Hơn nữa có cái duyên với người nào đó nên mong cảnh sát dốc hết sức mình .....
- Nơi này giờ giao cho các anh, nên bắt thì bắt, nên phạt cứ phạt!
- Dạ, Thiết cục trưởng!
Đã sớm nghe đồn ở cục cảnh sát Đông thành chuyện Thiết cục trưởng có vị hôn phu này, mặc dù chưa thấy qua mặt, nhưng trước mắt Thiết cục trưởng thân mật như vậy với chàng trai trẻ thì không thể không nghi ngờ là người đó. Phần đông nam cảnh sát còn độc thân trong lòng đều có chút chua xót, tiếc nuối nhưng cũng không thể tránh được, chỉ có cách đem sự ghen tuông đổ lên trên người đám côn đồ nằm la liệt dưới đất, ánh mắt nhìn bọn chúng trở nên xanh rờn.
Mà đám côn đồ mới vừa bị đánh đừng lên không nổi lại cảm thấy nhiệt độ trong người giảm xuống mấy độ, lông tóc cũng không kiềm chế được mà dựng đứng lên. Lúc đầu bọn chúng tưởng cảnh sát đến thì bọn chúng được cứu rồi, nhưng mà nhìn thấy tên biến thái đánh chúng nằm la liệt đất không ngờ có quan hệ mật thiết với nữ sĩ quan cảnh sát chỉ huy, lập tức cảm thấy như mình từ thiên đường rơi xuống địa ngục, quan phỉ cấu kết ư? Chết chắc rồi! Không ngờ tới tên khốn nạn trong "Ngạ Lang bang" còn có quan hệ mập mờ với cảnh sát như vậy, lẽ ra phải sớm biết rồi, nhưng giờ có hối hận cũng vô dụng.....
Hoàn toàn trái ngược với bọn chúng, bọn Hầu Tử thì vui vô cùng.
Vừa rồi bọn cảnh sát gọi chị dâu hình như là Thiết cục trưởng? Đây là một nước cờ cao, chả trách đại ca kiêu ngạo như vậy, gần đây đại ca chỉ lo ăn no rồi chơi cả ngày loanh quanh ở quán bar. Trời ạ! Kỳ này chính thức có trưởng cục cảnh sát đại nhân làm chị dâu, đúng là giàu to rồi. Từ nay về sau ai đi ngang qua khu này cũng không có dám gây rối nữa, ai dám dính vào cảnh sát, mịa nó, chỉ cần một câu, tống ngay vào trong nhà giam! Mấy thằng dâm đãng nghĩ cùng một ý nghĩ, nhìn nhau ánh mắt tràn ngập vui mừng.
Thiết Uyển còn không biết bởi vì sự xuất hiện của mình nên bọn côn đồ vốn ngang ngược coi trời bằng vung lập tức tụ tập thành nhiều vòng, ngăn chặn một tên lưu manh nào đó đang muốn đi ra cửa.
Một tên nhìn không rõ tướng mạo la to lên:
- Sếp, bọn họ đánh người, sếp sẽ không bỏ qua chứ?
Thì ra là một tên côn đồ gầy trơ bộ xương khô đang nằm trên mặt đất, ỷ có nhiều cảnh sát ở đây, bắt đầu tìm biện pháp làm khó dễ lưu manh. Một chiêu này gã đã thử qua rất nhiều lần, trước mắt bao người bình thường thì..... lần nào cũng đúng!
Ngay bên cạnh hắn, Tiểu Ngũ hận không thể một cước đá chết tên chết bầm, từ khi Thiết cục trưởng tới hắn còn chưa dám đi tới chào hỏi, sợ thủ trưởng chú ý đến, bây giờ biết bao ánh mắt đều nhìn về phía tên chó chết kia, không phải để cho Thiết cục trưởng chú ý tới mình sao? Đáng chết!
Nhưng sự lo lắng của Tiểu Ngũ rõ ràng là dư thừa, Thiết Uyển cũng không thèm chú ý tới hắn mà chỉ hỏi thăm thằng kia:
- Ngươi nói ai đánh ngươi?
Tên khốn gầy trơ xương khô tưởng cảnh sát tiếp nhận khiếu nại của mình, có chút dương dương tự đắc, đắc ý đứng lên, bất kể tới ánh mắt của đồng bọn, ngược lại hung hăng chỉ vào đám Tiểu Ngũ đang mặc thường phục:
- Chính là bọn hắn, đúng vậy! Còn có cái tên đang đứng bên cạnh sếp đó, hắn đánh bọn tôi vô cùng tàn nhẫn, mau đem bọn họ bắt hết lại!
"Ngu ngốc.....!" Đây là đánh giá của mọi người ở đó đối với thằng xương khô to mồm. Người ta thân mật ở cùng với nhau một chỗ như vậy ngươi còn đi tố cáo, ngay cả sinh vật đơn bào cũng không ngu dốt như ngươi, không phải tự tìm chết à!
Hướng Nhật cũng không ngờ trong đám kia lại có một thằng ngu đến vậy, hắn làm bộ vô tâm mà nhớ lại nói:
- Anh nhớ rồi, tay của anh đúng là bị tên này lấy băng ghế dài đánh mà thành ra như vầy.
Thiết Uyển mặt lập tức sầm xuống, xoay lưng lại đứng đối diện với tên gầy trơ xương chết tiệt kia rồi nói với viên cảnh sát trẻ:
- Tiểu Ngũ, chuyện này anh xem rồi xử lý, tôi cái gì cũng không thấy.
Tiểu Ngũ đầu tiên lo lắng, sửng sốt một chút sau đó liền hiểu ý của thủ trưởng, đây chính là cơ hội tốt để lập công, liền cao hứng cười toe toét:
- Yên tâm đi Thiết cục trưởng, thằng này tôi sẽ "chiêu đãi" hắn tốt!
Tên gầy trơ xương chết tiệt không hiểu chuyện, miệng đã chảy nước miếng nghĩ tới những món ăn ngon trong bữa tiệc lớn khi được cảnh sát chiêu đãi.
***
- Bà xã, bây giờ đi đâu?
Trong xe cảnh sát, Hướng Nhật có chút buồn chán hỏi thăm.
- Hỏi nhảm, đương nhiên là tới bệnh viện rồi.
Thiết Uyển tức giận trả lời.
Nghe thấy tên bệnh viện, Hướng Nhật cao giọng hỏi lại.
- À... ý của anh là đi tới bệnh viện nào?
- Bệnh viện gần đây nhất chứ sao, em nhớ gần đây có một bệnh viện tư. Hình như là bệnh viện Nhân dân Bắc Hải số 9, à, đúng rồi!
- Bệnh viện Nhân dân Bắc Hải số 9?
Hướng Nhật vội vàng phủ nhận. Trùng hợp ngẫu nhiên? Chắc là vậy rồi!
- Đúng vậy, có chuyện gì sao?
- Không có, không có.....
Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK