"Họ Hướng kia, ta dựa vào cái gì phải nghe lời ngươi? " Phương Nghi rất căm tức, không phải, mà là vô cùng căm tức Hướng Nhật. Nàng lần này tới đây mục đích cũng chính là vì cái ‘Nhất Diệp Trâm’ kia, mặc dù nàng không có từ sư phụ nghe nói qua còn có đồ vật nào giống như Hồng Long tồn tại, bất quá giờ nó đã xuất hiện, nàng ngu sao mà không hảo hảo nắm chặt lấychứ?
"Bởi vì vật kia ta đã ngắm trước rồi." Hướng Nhật cũng không muốn giải thích rõ ràng với nàng ta, bởi vì theo hắn xem ra, cái này cũng xem như đã có thiện ý nhắc nhở cô nàng rồi, còn về phần đối phương có cân nhắc hay không, cũng không phải chuyện của hắn nữa.
"Ngươi đã ngắm trúng nó? Còn cái gì trên cái thế giới này nữa!?!" Phương Nghi liếc mắt ra xa xa để ý thấy có mấy cái tai đang vảnh lên muốn nghe lén câu chuyện giữa mình với nam nhân, nên mặc dù nàng tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng thanh âm như cũ lại đè xuống rất thấp, để tránh bị người ta nghe thấy được.
"Ít nhất ngươi không phải của ta." Hướng Nhật nói những lời này cũng không phải là đùa giỡn, chỉ là muốn bác bỏ cái câu nói kia của Phương yêu nữ mà thôi.
Nhưng Phương Nghi có chút thẹn quá hoá giận, hiển nhiên nàng nghĩ lầm Hướng Nhật là đang đùa giỡn chính mình, bất quá trong nội tâm căm phẫn không thôi, nhưng cũng biết là không làm gì được tên nam nhân này, chỉ có thể oán hận nói: "Ta cho ngươi biết, ta sẽ không buông tha cho ngươi đâu."
"Tùy ngươi thôi. Chỉ cần ngươi có nhiều tiền như vậy, hơn nữa quan trọng nhất chính là, ngươi có thể giữ được nó." Hướng Nhật lời nói ở bên trong đã có ẩn chứa ý tứ uy hiếp.
"Chẳng lẽ ngươi còn dám đi cướp đoạt hay sao?" Phương Nghi làm sao nghe không hiểu, trong nội tâm không khỏi xiết chặt, nếu như nam nhân có ý định cường đoạt như lời hắn nói thì… nàng thật đúng là không làm gì được đối phương, nói không chừng lại kết quả là, tiền tốn ra rồi, nhưng thứ đồ vật lại không có được, vậy quả thực là ném tiền qua cửa sổ ha.
"Ngươi cho rằng ta không dám?" Hướng Nhật lạnh lùng hỏi lại, hắn đã cảnh cáo đối phương rồi, nếu như Phương yêu nữ này vẫn chấp mê bất ngộ, vậy thì nói không chừng đến lúc đó hắn thật sự lại muốn làm một số việc "Cường đạo".
Câu này có chưa rất nhiều ý tứ bên trong, rốt cục để cho Phương Nghi tỉnh táo lại, nàng rất rõ ràng, chính mình căn bản không phải là đối thủ họ Hướng kia, nếu như hắn muốn cứng rắn đoạt đồ mà nói..., nàng trăm phần trăm không thể giữ gìn được cái đồ vật kia.
"Ngươi đến cùng là muốn thế nào? Hồng Long hiện tại trên tay ngươi rồi, ngươi còn không biết đủ sao?" Phương Nghi cảm giác mình sắp phát điên lên rồi, theo nhận thức của nàng, cho đến nay nàng còn chưa thấy qua người nào khó đối phó như nam nhân này, tựa như không thể làm gì được hắn vậy.
"Hồng Long hiện tại trên tay của ta?" Hướng Nhật rất chuyên nghiệp mà nặn ra một bộ mặt giật mình “vô cùng”: "Ngươi nghe ai nói thế, Hồng Long hiện tại trên tay của ta? Sao ta lại không biết?"
"Ngươi còn muốn che giấu sao? Nhưng tiếc là vẻ bề ngoài của ngươi bán rẻ ngươi rồi." Phương Nghi đối với Hồng Long so với người bên ngoài hiểu biết rất rõ ràng, nên nàng cũng bỏ thêm tí thời gian mà nói ra một ít chuyện, "Thật sự không nghĩ tới, ngươi đã nghiên cứu ra được phương pháp sử dụng của Hồng Long."
Hướng Nhật cũng không mấy ngạc nhiên, Hồng Long trước kia là chi vật của sư phụ nàng ta, Phương yêu nữ biết một số chuyện cũng là bình thường. Đã như vậy, hắn cũng không có ý định che giấu nữa: "Đúng vậy, Hồng Long là ở trên tay của ta, bất quá... Vậy thì thế nào? Ta đã dự định sẽ lấy, ngươi còn có thể đoạt đi được sao?"
"Ngươi nhất định phải tham lam như vậy sao?" Phương Nghi có chút tức giận nói không ra lời, nam nhân này thật sự quá tham lam, thật là không có chút phong độ thân sĩ mà.
"Ta tham hay không, hình như không liên quan gì đến ngươi." Mắt thấy Phương yêu nữ đã bị hắn chọc tức đến nỗi mặt tái đi, Hướng Nhật chợt nhớ đến ở nhà còn có một nữ nhân mà cô nàng này quen, hắn bỗng nhiên nội tâm khẽ động: "Kỳ thật, phương pháp sử dụng cũng không phải ta nghiên cứu ra, mà là có người nói cho ta biết đấy."
"Ai!" Phương Nghi khẩn trương hẳn lên, rõ ràng không ai biết phương pháp sử dụng Hồng Long, người này là ai, tại sao lại hiểu rõ như vậy được? Người đó có hay không đã từng sử dụng qua Hồng Long? Nếu đúng như vậy mà nói..., hiện tại đã trở thành bộ dáng gì rồi? Liên tiếp các vấn đề phức tạp làm cô nàng đau đầu, có lẽ ngay cả tự sát cũng đã có luôn rồi.
"Là một nữ nhân họ Phạm." Hướng Nhật nói chuyện rất có kỹ xảo, cũng không có nói ra tên thật của người nọ.
Nhưng Phương Nghi làm sao lại không rõ? Họ Phạm kia, lại biết rõ cách thức sử dụng Hồng Long, vậy cũng chỉ có thể là sư tỷ ‘yêu quý’ của mình mà thôi.
"Nàng... Ngươi tại sao lại biết nàng ta?" Phương Nghi cảm giác cổ họng của mình đang run lên, nam nhân cư nhiên nhận thức Phạm Thải Hồng, phải biết rằng, nàng đã từng làm mất đi thực lực dị năng giả cấp năm của sư tỉ, mà bây giờ nam nhân lại có được Hồng Long, nếu hắn lợi dụng thực lực Hồng Long để khôi phục lại thực lực của nàng ta, chuyện này…. Hậu quả thật không thể nào lường được.
Phương Nghi rất rõ ràng mối thù của sư tỉ, nhưng chuyện đó không thể hoàn toàn trách nàng được, thật ra là sư phụ bày mưu đặt kế bảo nàng làm như vậy, về phần mục đích là vì cái gì, sư phụ là một cao nhân làm những việc đồng dạng cao nhân mạt trắc, nàng một chút cũng không có đoán được.
Chỉ có thể dựa theo sự phân phó của sư phụ mà đi làm. Kết quả chính là tình tỉ muội vô cùng tốt đẹp trước kia lại một bước biến thành kẻ thù không đội trời chung. Không còn khả năng cứu vãn nữa.
Một khi sư tỉ khôi phục thực lực, thậm chí còn thăng lên một bậc trở thành dị năng giả cấp năm cũng không phải là chuyện không thể. Bất quá chuyện đó đối với nàng hiện giờ là cực kì nguy hiểm, lại thêm sư phụ hiện giờ không có ở bên. Đến lúc nàng ta tìm đến cửa mà không có người khống chế, vậy thì thật là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay rồi.
“Họ Hướng kia, chỉ cần ngươi đáp ứng ta không giúp nàng khôi phục thực lực, ta sẽ đáp ứng ngươi không tham gia tranh giành ‘Nhất Diệp Trâm’ nữa.” Phương Nghi cuối cùng chỉ còn cách thỏa hiệp với Hướng Nhật, hiển nhiên cùng việc đối phó với sư tỉ khủng bố mà so sánh với cây ‘Nhất diệp trâm’ mà nói cũng là rất đáng.
“Xem ra ngươi cùng với Phạm Thải Hồng có không ít cừu hận a.” Hướng Nhật thật không nghĩ tới, Phương yêu nữ có thể vì không để bác gái Phạm khôi phục thực lực mà có thể dễ dáng buông tha cho cái đồ vật kia, đây gọi là chiêu lưỡng bại câu thương hung ác a. Hiển nhiên giữa hai người tồn tại thâm cừu đại hận không thể hóa giải được, bằng không thì cũng không cần làm đến mức này.
Nghe xong lời Hướng Nhật nói, Phương Nghi chỉ hừ lạnh một tiếng rồi không nói chuyện với hắn nữa. Kỳ thật nàng cũng có thể đoán được là vị sư tỉ bảo bối kia đã ở sau lưng nàng nói bậy một số chuyện với hắn.
“Phương tiểu thư, xem ra ngươi cũng rất có thành ý mà tỏ vẻ muốn rời khỏi chuyện này, bất quá việc đó vốn là việc ngươi phải làm. Còn việc ngươi muốn ta không giúp Phạm Thải Hồng khôi phục thực lực cũng được, nhưng ngươi phải xuất ra thứ gì đó có thể làm cho ta động tâm mới được, coi như là trao đổi đi!” mắt thấy Phương yêu nữ cầm đao đến dâng cho mình rồi bày ra bộ mặt chờ làm thịt, Hướng Nhật làm sao còn có thể cùng nàng khách khí chứ?
"Họ Hướng kia, ngươi đừng có mà quá đáng quá! " Phương Nghi nhíu mày, có chút hung dữ nhìn Hướng Nhật.
"Nói như vậy là ngươi không đồng ý hả?" Hướng Nhật dù vậy vẫn không nhanh không chậm ung dung nhìn nàng.
Phương Nghi bị Hướng Nhật nhìn đến mất tự nhiên. Khiến cho ngữ khí có chút thay đổi, hung hăng mà cắn răng nói: "Ta nói cho ngươi biết một cái về bí mật của sư tỉ để trao đổi."
"Có thể, bất quá ngươi phải nói ra trước đã, rồi sau đó ta mới có thể quyết định trao đổi hay không." Hướng Nhật xác thực có chút ít động tâm, bí mật về Phạm bác gái, nói không chừng có thể dùng cái bí mật này mà áp chế nàng.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK