- …1,0.
Hướng Nhật đếm xong, thấy đám tiểu đệ Nghĩa Tân Xã vẫn đứng đó, sắc mặt càng thêm kích động tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt sống đối phương. Hắn đứng dậy, cánh tay túm Yên Đế cũng buông lỏng ra, vẻ mặt lạnh lùng:
- Tao đã cho chúng mày cơ hội, là chúng mày không biết nắm lấy nên đừng trách tao…
Nói xong, nhoáng cái thân hình Hướng Nhật đã biến mất. Cả đám người bị cảnh này làm cho khiếp sợ, giữa ban ngày ban mặt mà một người sống sờ sờ lại biến mất. Nhưng sau đó chúng biết đó không phải biết mất mà là tốc độ nhanh đến biến thái, mắt thường không thể nào thấy được.
Tiếng kêu thảm thiết bất ngờ vang lên từ đám tiểu đệ Nghĩa Tân Xã. Không thấy bóng người nhưng tiếng hét thảm vang lên rồi lại thấy một kẻ nào đó bay vút ra, rơi xuống nặng nề rồi nằm gục xuống.
- A…
Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, chưa tới một phút liền im bặt, chỉ còn lại âm thanh trầm thấp của sự va đập, mấy chục tên côn đồ rơi xuống như mưa. Tốc độ Hướng Nhật quá nhanh nên chưa kẻ nào kịp chạm đất đã bị hắn đá lên trời. Thân hình Hướng Nhật hiện ra tại vị trí trước đó, tựa như chưa hề nhúc nhích, nếu không phải đám tiều đệ Nghĩa Tân Xã nằm lê lết không dậy nổi có lẽ chẳng ai biết hắn đã ra tay.
- Tao cũng muốn xem thử mày làm tao hối hận ra sao!
Hướng Nhật nhìn vào khuôn mặt kinh hoàng của Yên Đế, giọng nói đầy vẻ khinh thường. Tuy Yên Đế bị hắn hù dọa nhưng nghe xong ánh mắt càng thêm phần điên cuồng:
- Dù đánh ngon thì đã sao, mày nhanh hơn đạn không? Ha ha ha, Nghĩa Tân Xã bọn tao chưa bao giờ thiếu hàng nóng, mày đánh giỏi đến đâu nhưng một viên đã cũng xong tất!
Vương Quốc Trung nhìn Yên Đế tựa như đang ngắm nghía một thằng ngu nhất quả đất, đạn mà làm được vậy sợ rằng mình cũng chẳng phải cắp đít về Hồng Kông rồi.
- Vương lão đại, hay chúng ta lại hợp tác lần nữa, tôi diệt Nghĩa Tân Xã, thù lao ông phải trả là 5 đô la Hồng Kông, thấy sao?
Hướng Nhật thản nhiên cười, cũng chẳng thèm giải thích với Yên Đế, diệt Nghĩa Tân Xã xong thì sự thực cũng rõ ràng. Vương Quốc Hoài kinh ngạc, sau đó mừng như điên nói:
- Thành giao!
Có thể dùng 5 đô la Hồng Kông giải quyết mối họa lớn như vậy đúng là bán nhà cầu xây nhà lầu mà!
- Nhưng mà khoản nợ trước đó vẫn phải thanh toán sòng phẳng.
Hướng Nhật bồi thêm một câu.
- Vâng, vâng, tất nhiên rồi…
Vương Quốc Hoài hơi ngượng ngùng nhưng vẻ mặt vẫn hớn hở, chỉ cần lấy được địa bàn Nghĩa Tân Xã thì có nợ nhiều nữa cũng trả được, mà còn có lời nữa. Mấy năm nay Nghĩa Tân Xã phát triển mạnh đã theo kịp mấy băng nhóm lâu năm rồi, nuốt xong địa bàn của chúng chẳng những lấy lại khu vực cũ mà còn thêm rất nhiều cơ sở.
- Trước tiên tìm ra kẻ gọi là Thiên ca đã, tôi đi giải quyết hắn, việc còn lại giao cho ông không thành vấn đề chứ?
Hướng Nhật nhìn Vương Quốc Trung, đã quyết định ra tay thì không cần chờ đến tối nữa, nếu để lão đại Nghĩa Tân Xã biết tin mà trốn mất thì rất phiền.
- Không thành vấn đề.
Vương Quốc Trung gật đầu. Thực ra thì hai điều kiện của Hướng Nhật rất dễ dàng, vị trí của Dương Nghĩa Thiên hắn đã cho người giám sát, đừng thấy Vương gia yếu thế, việc nhỏ như vậy vẫn phải làm. Còn địa bàn Nghĩa Tân Xã, chỉ cần lão đại Dương Nghĩa Thiên không tồn tại thì hắn có thể lôi kéo tiểu đệ cũ rồi thu lấy Nghĩa Tân Xã, thậm chí cả đám người còn lại cũng phải đi theo.
Vương Quốc Hoài nhận tin tức xong, biết vị trí Dương Nghĩa Thiên liền nói:
Hướng Nhật cười. Cũng như tin tức trước đó mình lấy được, xem ra Dương Nghĩa Thiên lá gan cũng chẳng lớn gì mấy nhưng lại rất yên tâm vào kẻ thân cận của mình. Ai cũng biết hắn thường xuyên tới nơi đó ăn chơi, đây chẳng phải là cơ hội đối với những kẻ chủ tâm án toán hắn sao?
- Hướng lão đệ,, lúc này Dương Nghĩa Thiên đang ở Lan Quế Phường, quán bar California.( Xem phim Lan Quế Phường đi các bạn trẻ)
- À?
Lên được vị trí lão đại của một băng nhóm chắc chắn sẽ không ngu, dù lá gan Dương Nghĩa Thiên lớn đến đâu cũng không thể đùa giỡn với cái mạng của mình, vậy thì chỉ còn một khả năng hắn có thực lực bảo vệ mình, đảm bảo mình không thể bị kẻ nào đó đứng trong bóng tối ám toán.
Hướng Nhật đang nghĩ ngợi thì bên cạnh truyền tới tiếng “phù phù”, Vương Hào Giai đạp Yên Đế một cái rồi móc điện thoại ra gọi. Thoáng nhìn qua màn hình, hắn thở phào nhẹ nhõm:
Hướng Nhật cũng chẳng thèm quan tâm nguyên nhân Dương Nghĩa Thiên tự tin đến vậy, dù sao với thực lực của hắn lúc này thì muốn loại bỏ kẻ kia chẳng khác gì giết một con kiến.
- Tốt rồi, điện thoại không có tín hiệu.
- Vậy là xong, việc này cũng không nên chậm trễ, giờ tôi tới đó, các người chuẩn bị tiếp thu Nghĩa Tân Xã đi, làm xong tôi sẽ gọi điện báo.
- Chúc Hướng lão đệ đánh nhanh thắng nhanh!
Vương Quốc Trung khẽ cúi đầu, vẻ kích động trên mặt cũng không che giấu nổi. Với thực lực của Hướng Nhật thì việc giết một người quá đơn giản, hắn không tin Hướng Nhật sẽ thất bại. Trừ khi mặt trời mọc đằng Tây, nhưng điều này có thể sao?
Hướng Nhật được Vương Giai Hào chở tới Lan Quế Phường, kiếp trước của hắn cũng chưa từng tới Hồng Kông, còn Lan Quế Phường cũng chỉ mới nghe tên thôi. Trước kia hắn còn tưởng nơi này là một quán bar hoặc tửu điếm, suýt nữa đã làm trò cười cho kẻ khác rồi.
Nghe Vương Giai Hảo giải thích kĩ càng Hướng Nhật mới biết, nơi gọi là Lan Quế Phường thực ra chỉ là một con phố. Con phố này tràn ngập quán bar cùng nhà hàng được thương nhân cùng du khách nước ngoài yêu thích. Danh tiếng lớn dần theo thời gian mà trở thành một trong những địa điểm du lịch đặc sắc của Hồng Kông.
Lúc này là giờ ăn trưa, nhà hàng đồ ăn Tây rất được hoan nghênh, dường như cửa hàng nào cũng đông kín người. Hướng Nhật xuống xe trước khi vào Lan Quế Phường, chậm rãi đi trên làn đường dành cho người đi bộ, cảnh sắc bên đường thực muôn màu muôn vẻ.
Dù là ban ngày nhưng quán rượu cũng không ít người, nam nữ đủ loại cực kì náo nhiệt. Mà Hướng Nhật còn phát hiện nơi này có rất nhiều người nước ngoài, vài ba bước lại gặp một người, da trắng da đen có cả khiến hắn giật mình.
Đô thị lớn như Bắc Hải nhưng gặp rất ít người nước ngoài, nếu so với Lan Quế Phường thì nơi này đúng là “nước ngoài” rồi.
Quán bar California rất dễ tìm, ở gần trung tâm Lan Quế Phường, nhìn từ bên ngoài nơi này rất bé, ánh sáng ảm đạm, bố trí cũng chẳng có gì đặc biệt. Hướng Nhật đứng bên ngoài quan sát một lúc lâu, hắn phát hiện bên trong có người nhưng ít hơn các quán bar khác rất nhiều. Cũng không thấy bên trong có gì hấp dẫn, xem ra phải phải vào bên trong xem một chút rồi mới gặp lão đại Nghĩ Tân Xã.
Vào trong quán rượu, cảm giác tự như bước vào màn đêm vậy, nhất thời chưa thích ứng được với ánh đèn mờ mờ. Một lát sau Hướng Nhật mở to mắt ra, đã dần quen với ánh sáng yếu ớt nơi này. Cũng chẳng có gì lạ, bài trí bình thường, hắn chẳng tìm ra điểm gì thu hút. Nếu bảo đặc biệt thì có lẽ là ánh sáng kém hẳn so với quán bar khác. Nhưng đây chưa đủ để làm nguyên nhân thu hút khách hàng, những quán bar tối thui như vậy Hướng Nhật cũng từng gặp qua. Đang chuẩn bị tìm lão đại Nghĩa Tân Xã thì âm thanh ồn ã truyền tới, tiếng thét chói tai không ngớt khiến Hướng Nhật cảm thấy cần phải qua xem. Tưởng có gì lạ xảy ra nhưng khi vượt qua đám người thì chỉ thấy hai người đẹp ăn mặc hở hang đang múa cột khiến hắn thất vọng, mỹ nữ múa cột cũng chẳng lạ gì, dù động tác hai người này khá mê người nhưng chẳng hấp dẫn nổi ánh mắt hắn.
Quán bar cũng không lớn, mục đích của Hướng Nhật là giải quyết kẻ kia xong sẽ thừa dịp hỗn loạn mà rời đi, tất cả rất hoàn mỹ. Trước khi đến đây hắn đã xem ảnh Dương Nghĩa Thiên, khác với em trai hắn, kẻ này tóc dài rũ xuống vai, nhìn qua lại thấy giống nghệ sĩ hơn là dân giang hồ. Nhưng nhìn mãi mà Hướng Nhật vẫn chẳng tìm ra kẻ nào giống vậy. Chẳng lẽ đã biết tin nên trốn rồi?
Hướng Nhật thầm phỏng đoán, nếu đúng như vậy thì việc kia khó giải quyết. Nhưng hắn vẫn ôm chút hi vọng, ánh mắt quét qua tất cả ngóc ngách trong quán chỉ mong tìm ra kẻ kia.
- Hắc, người anh em.
Đột nhiên có kẻ đụng vào hắn. Hướng Nhật quay lại, là một gã trẻ tuổi ốm nhom đeo mũ lưỡi trai, vẻ mặt hèn mọn.
- Chuyện gì?
Hướng Nhật nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác, hắn không biết đối phương, mình mới tới Hồng Kông nên cũng chẳng quen biết ai cả.
- Người đại lục?
Kẻ kia nghe giọng Hướng Nhật thì ánh mắt sáng ngời, nhìn chung quanh rồi nhỏ giọng một cách thần bí nói:
Thì ra là chào hàng, Hướng Nhật từ chối thẳng thừng. Kẻ kia định nói tiếp thì đột nhiên có tiếng hô lớn:
- Người anh em, tôi có hàng ngon, thử không?
- Không muốn!
- Tất cả đứng yên, không được nhúc nhích, cảnh sát đây, mau lấy CMND ra.
Sau đó DJ cũng ngừng lại, ánh đèn trong quán cũng trở nên sáng hơn làm hiện rõ không gian bên trong.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK