Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1040

Được rồi, Phượng Khương Trần lại thắng, vốn dĩ định trêu chọc nàng một chút nhưng kết quả không những không trêu chọc được mà còn khiến bản thân mình trở nên chật vật nhếch nhác hơn nữa.

Cửu hoàng thúc buồn bực trừng mắt lườm Phượng Khương Trần một cái, nhìn thấy dáng vẻ nàng đang híp mắt, vẻ mặt hạnh phúc hưởng thụ làn gió thu quất vào mặt, hắn không khỏi ghen tị.

Rõ ràng cả hai đều đã động tình, nhưng tại sao Phượng Khương Trần có thể khôi phục lại bình thường nhanh hơn hắn? Nhìn bộ dạng này của nàng, dường như nàng hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chuyện lúc nãy chút nào, còn hắn thì sao?

Vẫn đang cố gắng đè nén dục vọng của mình xuống và khôi phục lại sự bình tĩnh thường ngày.

Cửu hoàng thúc càng nghĩ càng cảm thấy bực bội, rốt cuộc nữ nhân Phượng Khương Trần này trưởng thành như thế nào vậy, gặp phải chuyện như thế nhưng nàng lại bình tĩnh hơn cả một nam nhân như hắn, khôi phục nhanh hơn cả hắn, đúng là khiến người ta chán ghét.

Cửu hoàng thúc bực mình nhắm mắt lại, muốn nhanh chóng kìm nén dục vọng càng sớm càng tốt, nhưng khả năng tự chủ mà hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo hôm nay lại không chừa cho hắn chút mặt mũi nào, một lúc lâu sau, hắn không những không kìm nén được dục vọng mà ngược lại càng thêm cáu kỉnh.

Phượng Khương Trầm lén lút liếc nhìn Cửu hoàng thúc một cái, sau đó vô cùng bình tĩnh tiếp tục ngắm phong cảnh bên ngoài. Nam nhân không được thoả mãn dục vọng cực kỳ đáng sợ, tốt hơn hết là nàng không nên trêu chọc đến hắn.

Xe ngựa chậm rãi chạy đi, nhưng dù chậm đến đâu đi chăng nữa thì cũng phải đến điểm cuối, mắt thấy bọn họ càng lúc càng đến gần biệt viện, Cửu hoàng thúc càng thêm sốt ruột bực bội, hắn không thể đi ra ngoài với dáng vẻ này được, nếu để đám thị vệ nhìn thấy thì sau này bảo hắn phải ngẩng mặt làm người thế nào nữa đây?

Phù… Cửu hoàng thúc hít vào một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, đá văng hình ảnh Phượng Khương Trần ra khỏi đầu mình, sau đó bắt đầu đọc nhẩm “Tĩnh Tâm chú”.

Kể từ khi bước vào độ tuổi hai mươi, hắn chưa bao giờ phải đọc “Tĩnh tâm chú” này một lần nào nữa, không ngờ hôm nay lại bị Phượng Khương Trần ép đọc lại, hơn nữa còn đọc ba lần liên tiếp mới có thể nguôi ngoai sự bực bội và ham muốn trong lòng mình.

Cửu hoàng thúc thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể tự tin gặp người khác.

Cửu hoàng thúc vừa mới điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân thì chiếc xe ngựa đã dừng lại, người đánh xe do dự một lúc lâu ở ngoài xe mới cẩn thận nói: “Vương gia?’’ Hắn không phải là thị vệ nên vẫn luôn ở bên ngoài xe ngựa, có một vài âm thanh nào đó cho dù không muốn nghe thì cũng sẽ tự động chui vào lỗ tai hắn, hắn lập tức bịt chặt tai mình, vờ như không nghe thấy gì cả.

“Ừ.’’ Cửa hoàng thúc phất tay áo, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới bước xuống xe ngựa, đứng trước cửa xe, đưa tay ra nói với Phượng Khương Trần: “Xuống xe.’’ Ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn rồi, cắn cũng đã cắn, thậm chí cả nơi riêng tư của ngươi nào đó nàng cũng đã chạm vào, nàng thực sự không cần phải làm ra vẻ nữa, Phượng Khương Trần thản nhiên đặt tay lên lòng bàn tay của Cửu hoàng thúc.

Trong khQuánh khắc bàn tay hai người chạm vào nhau ấy, dường như có một luồng điện chạy qua khiến Phượng Khương Trần giật mình ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Cửu hoàng thúc, tầm mắt của hai người chạm vào nhau giữa không trung, triền miên ái muội không thể diễn tả thành lời.

Phượng Khương Trần vô thức muốn rút tay về, nhưng lại không có cơ hội, bởi vì Cửu hoàng thúc vẫn luôn nắm chặt lấy tay nàng không chịu buông, nhìn dáng vẻ này của hắn có lẽ cũng bị ảnh hưởng.

Phượng Khương Trần âm thầm hít một hơi, đè nén sự kích động trong lòng, đỡ lấy tay Cửu hoàng thúc, cố gắng bước xuống xe ngựa một cách tao nhã nhất.

Không còn cách nào khác, vì khQuáng thời gian này phải so tài với Tô Quán nên nàng đã quen với sự “tao nhã”, thứ gọi là tao nhã này chính là sự nguỵ trang của nàng, và sau một thời gian dài nguỵ trang, nó đã khắc sâu vào tận trong xương cốt, nhất cử nhất động của nàng tự nhiên cũng sẽ trở nên ưu nhã.

Vừa mới bước xuống xe ngựa, thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên sau lưng mình, người được Cửu hoàng thúc phái đến tiểu viện phía Tây lấy hộp thuốc của Phượng Khương Trần đã trở về.

Phượng Khương Trần nhân cơ hội này rút tay ra khỏi tay Cửu hoàng thúc, bước đến cầm lấy hộp thuốc, Cửu hoàng thúc cũng không ép buộc nàng, thực ra, trong khQuánh khắc chạm vào tay Phượng Khương Trần ấy, Cửu hoàng thúc đã hối hận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK