Chương 1215
“Choang…” Một ấm trà ném vào trước cửa, nước trà bắn tung tóe lên người Cửu hoàng thúc, Phượng Khương Trần đứng ở phía sau có thể khẳng định Cửu hoàng thúc cố ý làm vậy, dựa vào thân thủ của Cửu hoàng thúc không có khả năng không tránh được.
Quả nhiên, Cửu hoàng thúc vừa mới vào liền hạ lệnh: “Bắt lại, Tô Quán tiểu thư có ý đồ hành thích bản vương, đem nhốt lại cho bản vương.”
“Các ngươi dám, thả ta ra, Cửu hoàng thúc, ta không có…” Tô Quán giật mình quát lớn, thị vệ không quan tâm đến nàng ta, không để ý đến sự giãy dụa phản khảng của Tô Quán, đem nàng ta trói lại.
Đây là Thú Uyển, người có thể ra lệnh chỉ có duy nhất một mình Cửu hoàng thúc!
Lời tác giả: Phần hai tới, phần ba sẽ đăng vào sáu giờ sáng mai, sau đó sẽ thay đổi giờ đăng mỗi ngày, cho nên… mọi người mau đập phiếu vào người tôi đi!
Hành thích?
Phốc… Phượng Khương Trần rất không nể tình bật cười, Cửu hoàng thúc đúng là có tình, không ngờ hắn có thể nghiêm mặt như vậy mà nói ra, hơn nữa còn nói một cách hiên ngang hùng hồn.
Quả nhiên trước thực lực tuyệt đối, chuyện gì không hợp lý đều biến thành hợp lý.
Vòng qua “hung khí” dưới chân, Phượng Khương Trần đi vào, tự động đứng bên cạnh Cửu hoàng thúc xem kịch.
Tô Quán sớm đã được thu thập sạch sẽ, nhưng đã náo loạn từ trước nên cả người nhìn vẫn chật vật như cũ, lúc Phượng Khương Trần đi vào Tô Quán đang bị thị vệ trói thành cái bánh chưng vứt trên mặt đất.
Thiên chi kiêu nữ cao cao tại thượng nháy mắt liền biến thành tù nhân, Phượng Khương Trần vẫn còn có thể lờ mờ nhận ra lúc trước người này nửa đêm cũng không quên khoe khoang mình là đích nữ Tô gia.
“Cửu hoàng thúc, ngươi thả ta ra, ta không có hành thích ngươi, ta chỉ lỡ tay mà thôi.” Tô Quán nói chuyện có chút không rõ ràng, má trái thoa thuốc tiêu sưng nhưng vẫn còn dấu bốn đầu ngón tay rõ ràng, xem ra cái tát kia Phượng Khương Trần xuống tay cực mạnh.
“Hung thủ nào cũng nói mình vô tội, mội mỗi hung thủ gây án đều nói là ngoài ý muốn, Tô Quán tiểu thư, đây là ngươi đang ngụy biện.” Lúc này Cửu hoàng thúc bắt đầu chất vấn Tô Quán, khó tránh khỏi khiến việc bị hoài nghi đây đang là cố ý ức hiếp nàng ta, cho nên việc này tự nhiên liền rơi vào người Phượng Khương Trần.
“Phượng Khương Trần, là ngươi, là ngươi xui khiến Cửu hoàng thúc hãm hại ta đúng không?” Tô Quán lúc này mới nhận ra sự tồn tại của Phượng Khương Trần, lúc này liền hung ác nhào tới chỗ nàng đứng, đáng tiếc tứ chi bị trói chặt làm nàng ta ngoài lăn ra thì làm gì cũng không được.
“Tô Quán tiểu thư, ngươi không có đầu óc sao? Cửu hoàng thúc là ai, ta có thể xui khiến được sao? Về phần hành thích kia càng không phải nói, nhân chứng vật chứng đều có, nếu không phải thân thủ Cửu hoàng thúc nhanh nhẹn, lúc này người nằm đây chỉ sợ là Cửu hoàng thúc đấy.” Phượng Khương Trần chỉ chỉ chỗ “hung khí” bị vỡ tan tành kia, cười nói.
Cửu hoàng thúc đen mặt, hắn có yếu ớt như vậy sao? Đừng nói tới chuyện Tô Quán không có khả năng ném trúng hắn, cho dù ném trúng thì một cái ấm trà cũng không thể lấy mạng hắn được.
“Hừ… Ngươi nhanh mồm nhanh miệng ta nói không lại, Cửu hoàng thúc, Tô Quán không có hành thích ngươi, mong ngươi nể tình lúc trước Tô gia đã từng giúp đỡ ngươi, trả sự trong sạch cho Tô Quán.”
Sau khi sợ hãi bối rối, Tô Quán cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nghĩ về hoàn cảnh hiện tại, biết giờ nói gì cũng vô dụng, nàng ta sâu kín nhìn Cửu hoàng thúc, đổi lại là sự im lặng của hắn, Tô Quán nhắm mắt lại.
Nàng ta xưa nay không biết Cửu hoàng thúc lại có thể vô tình như vậy, nàng ta trao hết tình cảm cho Cửu hoàng thúc, hắn lại vô tình bỏ qua, đem tình cảm trao cho một nữ nhân khác.
Đường đường là đích nữ Tô gia lại thua trên tay một nữ tử mồ côi Phượng Khương Trần, mà lại còn thua một cách thê thảm, một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt Tô Quán, im lặng kể ra uy khuất của nàng ta.
“Là bản vương hiểu lầm, người đâu, cởi trói cho Tô tiểu thư.” Tô Quán đã nói đến cả ân tình lúc trước, Cửu hoàng thúc đương nhiên sẽ không so đo, nhân tình này cuối cùng hắn cũng phải trả, chỉ là trả nhân tình này xong Tô Quán mới có tư cách nói chuyện với Cửu hoàng thúc.