Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 230

 

Nhưng mà… Phượng Khương Trần lo lắng nhìn về phía Vũ Văn Thanh, thầm hỏi xem liệu như thế có xảy ra chuyện gì hay không?

 

Nàng sợ, thực sự rất sợ hãi những người bên cạnh nàng vì nàng mà xảy ra chuyện.

 

Một Tôn Dực Cần là quá đủ rồi.

 

“Không có việc gì đâu.” Vũ Văn Thanh rất tự tin.

 

Hắn là một quan võ, nên không đề cao thanh danh giống quan văn, thêm nữa…

 

Lần trước hắn chiến thắng trở về, Hoàng Thượng vẫn chưa ban thưởng cho hắn, mà nếu Hoàng Thượng ban thưởng cho hắn lần này thì chắc chắn sẽ phải phong tước hiệu.

 

Sau khi phong tước thì vinh hoa phú quý bỗng lộc chắc chắn sẽ rất nhiều, mà nếu sau này có tiếp tục phong nữa thì sẽ lên bậc Vương, vào lúc đấy thì hắn chắc chắn sẽ cách ngày chết không xa nữa.

 

Võ tướng có công sẽ chẳng bao giờ có thể tránh khỏi kết cục này.

 

Cho nên Vũ Văn Thanh tuyệt nhiên không lo lắng về vụ làm lớn chuyện ngày hôm nay, với hắn ta mà nói thì càng huyên náo sẽ càng tốt, có thể chống đỡ qua vụ công trạng để hoàng thượng tạm thời sẽ không ban thưởng cho hắn nữa.

 

Nghĩ tới đây, Vũ Văn Thanh trực tiếp ra lệnh cho thuộc hạ: “Binh sĩ của Vũ Văn Nguyên ta không dùng để đánh người một nhà, lúc các ngươi động thủ phải cần thận, đừng làm chúng bị thương.”

 

Nói cách khác, chỉ cần không chết người là được.

 

“Vâng.” Các quân sĩ không chút khách khí, hệt như mãnh hỗ xuống núi, nhanh chóng thu dọn sạch sẽ chuyện xảy ra trước Vương phủ.

 

“Thu dọn cho sạch sẽ, chúng ta vào thôi.” Vũ Văn Thanh và Phương Khương Trần nhẹ nhàng xuống ngựa.

 

Sau khi nhận được tin tức, người đứng đầu phủ Vương gia, Vương Cẩm đã sớm tự mình ra tiếp đón, nhưng ông ta chỉ coi trọng Vũ Văn Thanh, còn Phượng Khương Trần thì lại không thèm để vào mắt.

 

Vương Cẩm chỉ trừng mắt nhìn nàng mấy cái, nếu không phải là nhờ Vũ Văn Thanh thì nàng ta ngay cả cửa phủ cũng không được bước vào.

 

Phiền phức của phủ Vương gia đều là do nữ nhân này đem tới.

 

Phượng Khương Trần cũng biết mình đuối lý nên không nó một lời, chỉ yên lặng đi theo Vũ Văn Thanh vào vương phủ.

 

Sau màn chào hỏi, Phượng Khương Trần và Vũ Văn Thanh tiến lên thi lễ với Vương Cẩm.

 

Vương Cẩm vì mặt mũi của Vũ Văn Thanh mới miễn cưỡng nhận lễ, sau đó lạnh lùng nói: “Phượng cô nương, phủ vương gia không chào đón cô nương!”

 

“Vương đại nhân, lần này Khương Trần tới đây là vì muốn trị liệu hai mắt cho Đại công tử.” Phượng Khương Trần quả nhiên như lời đồn, nói thẳng vào trọng điểm luôn.

 

Vương gia không chào đón nàng, điều này nàng đã sớm đoán được.

 

“Không cần, ta không mời nổi Phượng cô nương.” Vương Cẩm cự tuyệt.

 

“Vương đại nhân, điều quan trọng là chữa khỏi hai mắt cho đại công tử, xin ngài cân nhắc.” Phượng Khương Trần kìm nén bực bội nói.

 

Từ xưa tới nay chỉ thấy bệnh nhân cầu thầy thuốc, chứ chưa bao giờ thấy thầy thuốc lại phải đi vai nài bệnh nhân.

 

Chuyện cũng đã xảy ra rồi, cũng đâu phải là nàng muốn như thế.

 

“Cân nhắc sao? Trước đây tôi đã quá bất cần mới đồng ý với lời đề nghị của Cẩm Lăng. Ta mặc kệ Phượng cô nương muốn làm gì, chỉ xin cô nương buông tha cho phủ chúng ta, phủ Vương gia không phải ai cũng có thể trêu vào.” Ngữ khí của Vương Cẩm lạnh lẽo.

 

Đối với chuyện của Phượng Khương Trần, ông ta chẳng được lợi lộc gì, lại rước thêm không ít rắc rồi.

 

“Vương đại nhân, nếu phủ Vương gia muốn vãn hồi lại thanh danh thì đề ta trị liệu cho đại công tử là tốt nhất. Chỉ cần mắt của đại công tử khỏi, chắc chắn có thể hóa giải lời đồn. Vấn đề phủ Vương gia gặp phải cũng sẽ không tồn tại nữa. Nếu Vương gia cứ tiếp tục cự tuyệt như thế này, chỉ sợ danh tiếng của phủ sẽ bị hủy hoại.” Phượng Khương Trần không khách khí nói ra vấn đề quan trọng nhất.

 

“Ngươi uy hiếp ta?” Nhưng ý lọt vào tai của Vương Cẩm thì đã không còn như thế nữa.

 

“Không dám.” Thần sắc Phượng Khương Trần nhàn nhạt, không hề sợ hãi trước khuôn mặt lạnh lùng của Vương Cẩm, bình tĩnh nhìn ông ta.

 

“Vương đại nhân, chuyện đã tới nước này, cả ta và ngài đều không có sự lựa chọn nào khác, hãy cho ta đi gặp đại công tử.”

 

“Phượng Khương Trần, ngươi đừng nghĩ ta sẽ đồng ý.” Đương nhiên Vương Cẩm biết Phượng Khương Trần nói có lý, nhưng…

 

Cốc chủ của Huyền Y Cốc đã nói mắt của Cẩm Lăng không thể nào chữa được nữa.

 

Dưới tình huống thế này làm sao ông ta có thể tin tưởng Phượng Khương Trần.

 

Đến khi đó, Phượng Khương Trần mắt mặt chỉ là chuyện nhỏ, mặt mũi của ông ta và Cẩm Lăng mới thực sự đáng lo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK