Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1681

Phù Lâm có trách nhiệm và sứ mệnh riêng của mình, Cửu hoàng thúc sẽ không vì vài câu nói của Phù Lâm mà từ bỏ, càng không vì vài câu nói của Phù Lâm mà tin hắn.

Mà sau khi từ Cửu vương phủ đi ra, Phù Lâm đi thẳng vào cung. Không cần thông báo Phù Lâm trực tiếp gặp được hoàng thượng, hoàng thượng đang bày bàn cờ, từ sau khi đánh cờ thua Cửu hoàng thúc, hoàng thượng rất thích chơi cờ.

Thấy Phù Lâm đi vào, hoàng thượng không ngẩng đầu hỏi: “Thế nào?”

“Cửu hoàng thúc bất di bất dịch” Phù Lâm không cúi thấp đầu nói chuyện như người bình thường mà đối diện với ánh mắt hoàng thượng, như vậy…vừa biểu hiện kiêu ngạo của bản thân, vừa lộ ra tâm tư của mình trước mặt hoàng thượng, để hoàng thượng hiểu rõ hắn không có lòng dạ khác.

“Bất di bất dịch? Tâm tư Cửu đệ này của trẫm càng ngày càng thâm trầm rồi.” Hoàng thượng gật đầu, dọn lại quân cờ trên bàn: “Chơi cùng trẫm một ván.”

“Vâng.” Phù Lâm căng chặt da đầu tiến lên.

Hắn không muốn chơi cờ với hoàng thượng, chơi cờ với hoàng thượng quá đau khổ. Hắn không phải Cửu hoàng thúc, cũng không dám giết hoàng thượng đến một mảnh giáp cũng không còn.

Hay là buông tay mà không để lại dấu vết, thế thì quá khảo nghiệm kĩ thuật rồi…

Bất kể là chuyện phiền lòng hay người phiền lòng đều sẽ không vì ý chí của ngươi mà thay đổi. Cho dù ngươi không muốn đối mặt, nhưng vẫn phải ngẩng cao đầu đối mặt.

Sau khi tiễn Tô Văn Thanh đi, Phượng Khương Trần gọi Đồng Giác và Đồng Dao đến, hỏi bọn họ có phải Vân gia xảy ra chuyện gì rồi không.

Kết quả…

Thật sự bị Phượng Khương Trần đoán trúng rồi, lúc này Vân gia đang đối mặt với phiền phức lớn có khi Vân Tiêu cũng sứt đầu mẻ trán rồi.

Hoàng thượng tổn thất lớn trên tay Thôi gia, không tìm được Thôi gia đang trốn trong bóng tối, lại không cam lòng chịu thiệt mà không chống lại, bèn tìm Vân gia có quan hệ không quá thân thiết với Thôi gia để khai đao.

Hoàng thượng liên kết với bốn nước Nam Lăng, Bắc Lăng và Tây Lăng gây áp lực cho Vân gia, để Vân gia cung cấp miễn phí tất cả dược liệu cho đợt cứu trợ thiên tai này, đúng thế, tất cả đều cung cấp miễn phí.

Nếu chỉ là một nước, Vân gia còn có thể dựa vào Vân thành không để ý, hoặc cò kè mặc cả. Nhưng bốn nước liên thủ, cho dù là Vân gia với Vân thành hợp lại cũng không thể chống đỡ, trước mặt yêu cầu máy móc của quốc gia, cho dù gia tộc họ mạnh đến đâu cũng có hạn.

Bốn nước liên thủ đừng nói đến Vân gia, cho dù hai nhà Thôi Vương cũng không đỡ nổi.

“Vân gia chỉ là con dê thế tội, Thôi gia đâu? Thôi gia có làm gì không?” Phượng Khương Trần thật sự đồng tình với Vân gia, Vân gia điển hình là nằm ngay ống đạn, nhưng ai bảo Vân gia là hiệu thuốc lớn nhất Cửu Châu, lúc này hoàng đế bốn nước liên thủ ức hiếp Vân gia cũng có thể hiểu được.

“Không có, hoàng đế bốn nước lần này ra tay không tổn hại đến gốc rễ của Vân gia, chỉ là khiến Vân gia nhất thời không chuyển mình được, trải qua chuyện này nguyên khí Vân gia bị thiệt hại, nhưng sẽ không động đến gốc rễ nghệ tộc, cho nên Thôi gia không ra tay.”

Cũng chính là nói, hoàng đế bốn nước chỉ cảnh cáo một chút khiến Vân gia tổn thất lớn, khắc chế bước phát triển của Vân gia, không hề có ý tiêu diệt hoàn toàn Vân gia. Thôi gia vì giảm bớt cơn giận của bốn nước nên chỉ bàng quan đứng nhìn.

“Tiếp tục theo dõi Vân gia, có chuyện gì thì phải kịp thời báo ta, ngoài ra kế hoạch đột nhập Dạ thành tiến hành đến đâu rồi” Phượng Khương Trần than thở, lúc này đừng nói nàng không có năng lực, cho dù có cũng không thể ra tay trợ giúp Vân gia. Hoàng thượng đang muốn trút giận, đợi ông ta trút giận xong sẽ ổn thôi.

Vân gia tự nhận xui xẻo đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK