Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1632

“Không trùng hợp vậy chứ?” Tô Vân Thanh há to miệng, nếu đúng là như vậy, thật đúng là thần rồi.

“Khó mà nói được, ta tiến cung xem thử, ngươi đi xử lý những chuyện khác đi, đừng để đám lương thực kia bị lãng phí.”

“…”

Lam Cửu Khánh nói xong, liền đi ra ngoài mật thất, thân thủ cực nhanh, làm cho Tô Vân Thanh muốn ngăn cũng không ngăn được, Tô Vân Thanh chỉ có thể há to miệng, nuốt những lời định nói vào trong.

“Được rồi, những chuyện này để ta tự quyết định, dù sao thì bây giờ ngươi cũng không có tâm trạng xử lý những chuyện vặt vãnh, không để đống lương thực kia lãng phí đúng không? Được, ta nhất định sẽ lợi dụng tốt đống lương thực này, phía Đông không sáng thì phía Tây sáng, đại lục Cửu Châu không phải chỉ có một quốc gia, ta không tin ta không thể trở thành một đại gia với núi lương thực này.”

Tô Vân Thanh mở một tấm bản đồ lớn ra, bên trên có vẽ Tứ quốc và chín thành, những vết đỏ đều là những khu vực có nạn tuyết rơi nghiêm trọng. Tầm mắt Tô Vân Thanh rơi vào nơi có vết đỏ lớn nhất, một cái chỉ tay liền quyết định.

“Nam Lăng và Bắc Lăng đúng không, chờ đó, bổn đại gia tới ngay.”

Tô Vân Thanh đánh dấu vào dấu đỏ đó, nếu ngày mai, kỳ tích xuất hiện ở lễ tế trời, hắn sẽ điều khiển thương đội của mình thay đổi lộ trình trong đêm, dùng xe trượt để vận chuyển lương thực, vật tư còn dư lại đến Nam Lăng và Bắc Lăng, có xe trượt tuyết rồi, bọn họ không cần lo tuyết rơi cản đường nữa.

Ngừng tuyết, cho dù ngừng tuyết thì thế nào, cả một vùng bị tuyết dày bao phủ, ngừng rơi mười ngày nửa tháng cũng không làm tan nổi, băng tuyết trên sông lại càng không. Hoàng thượng muốn chuyển lương thực từ nam ra bắc, cũng là một chuyện không dễ dàng.

Hơn nữa, dù có ra lệnh thì đã sao, không thể lấy lương thực ra trong một sớm một chiều, ngay cả rễ cây còn không có mà ăn, lúc này, ai có lương thực trong tay, người đó chính là đại gia.

Càng nghĩ, trong lòng Tô Vân Thanh càng cảm thấy yên tâm, chẳng trách Cửu Khánh lo lắng nhưng không hề bối rối, bọn họ có lương thực trong tay, dù lúc trước thành công cốc thì sau này vẫn có thể thu lợi.

Hoàng thượng lợi dụng bọn họ xong liền ném đi đúng không, vậy thì đừng trách bọn họ không nể mặt, xoay người đi hỗ trợ nước khác, Tây Lăng coi như khá ổn định, hắn sẽ không tranh giành công lao với Tây Lăng Thiên Lâm. Bắc Lăng và Nam Lăng gặp nạn tuyết nghiêm trọng hơn, đến hai nơi này nhất định thu được lợi.

Nhất là Bắc Lăng, vật tư thiếu thốn quanh năm, trận tuyết dày như thế này càng làm bọn họ rét vì tuyết, lạnh vì sương. Cũng may đa số người dân Bắc Lăng đều cứng cỏi, lần tuyết rơi này không biết đã khiến bao nhiêu người chết, những lương thực này được đưa đến, Bắc Lăng sẽ nhanh chóng khôi phục thôi.

Nếu như không thể làm người tốt ở Đông Lăng, hắn đành phải đi Nam Lăng và Bắc Lăng, dù sao thì ngoài đống lương thực này ra, lương thực chuẩn bị cho năm sau cũng đủ rồi, không cần phải để núi lương thực này bị lãng phí.

Ừ, cách dùng tốt nhất cho đống lương thực này là gì? Hay là sử dụng chúng để lôi kéo các tộc trưởng của bộ lạc tại Bắc Lăng?

Tô Vân Thanh nghiêm túc suy tính, cố gắng giảm thiểu tác động xấu từ lễ tế trời của Hoàng thượng và sử dụng số lương thực này để thu được lợi ích lớn nhất.

Tất nhiên, nếu lễ tế trời ngày mai không có kết quả thì tốt rồi, bọn họ làm vậy chỉ là đề phòng và chuẩn bị thật tốt mà thôi.

Vận may hôm nay của Lam Cửu Khánh dường như không được tốt lắm, sắp tới hoàng cung lại bị người khác chặng đường…

*Trộm người: hiểu theo nghĩa bóng là “yêu đương vụng trộm”, “mèo mả gà đồng”.

“Lâm thái tử? Cẩm Phàm hoàng tử?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK