Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1042

Cửu hoàng thúc trực tiếp đưa Phượng Khương Trần đến tiểu viện phía tây, không ngoài dự đoán, một vài người lén lén lút lút đi tới đi lui bên ngoài cửa tiểu viện mà Phượng Khương Trần đang ở, nhìn thấy Cửu hoàng thúc và nàng đồng thời xuất hiện cùng nhau, một đám người vội vàng trốn tránh, màng theo ánh mắt ái muội nào đó lặng lẽ rời đi.

Phượng Khương Trần phiền não nhíu mày, nàng đã sớm biết nếu đi cùng Cửu hoàng thúc chắc chắn sẽ gây ra phiền phức, quả nhiên là thế. Phượng Khương Trần vội vàng nói lời cảm tạ, không đợi Cửu hoàng thúc nói gì đã lập tức trở về tiểu viện của mình, sau khi vào nhà nàng mới phát hiện nàng đã quên xách hộp thuốc xuống xe.

Vốn định quay lại lấy nhưng ngẫm lại vẫn là thôi, ngoài kia trong tối ngoài sáng đều có mấy ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, nếu nàng xách theo hộp thuốc ra vào chắc chắn sẽ có chuyện, cứ để nó ở chỗ của Cửu hoàng thúc cũng không sao, dù sao cũng không phải là đồ vật quá mức khác lạ gì.

Khi Phượng Khương Trần vào vừa mới bước vào tiểu viện, Đông giác và Đồng Dao đã lập tức đi theo, nhân tiện báo cáo lại những gì đã xảy ra sau khi Phượng Khương Trần rời khỏi thành.

“Tiểu thư, vốn dĩ ảnh hưởng của việc Nguyên Hi tiên sinh cầu hôn đã có chiều hướng suy yếu, nhưng hôm nay sau khi cuộc thi viết thư pháp kết thúc, lời đồn đãi kia lại bị dấy lên một lần nữa, bọn họ nói tiểu thư dựa vào sự yêu thích mến mộ của Nguyên Hi tiên sinh và Cửu hoàng thúc nên mới thắng cuộc trong màn thi đấu lần này. Bây giờ khắp mọi nơi bên ngoài đều nói tiểu thư thắng không vẻ vang, Tô Quán thua cuộc một cách oan uổng.’’

“Tiểu thư, thậm chí còn có một vài thành phần quá khích đã tập trung bên ngoài gây sự, yêu cầu người và Tô Quán thi đấu lại một lần nữa, bọn họ không phục, cũng may phía quan phủ phái người đến trấn áp kịp thời nên mới không ảnh hưởng quá lớn.’’ “Bên ngoài phủ vẫn luôn có người nhìn chằm chằm vào mình, có một số kẻ điên có ý định xông vào nhưng may mắn có mấy thị vệ của phủ Túc Thân vương chặn lại.’’

“Tiểu thư, chuyện này phải giải quyết như thế nào đây? Chúng ta có nên đi bác bỏ tin đồn không?’’

Không thể trách những người bên ngoài kia hành động quá khích, nên nhớ việc Phượng Khương Trần thẳng hay thua đều liên quan mật thiết đến cá cược và tiền bạc của bọn họ.

Mặc dù vẫn có một số người bị người khác xúi giục kích động nhưng phần lớn người còn lại đều đang đấu tranh vì lợi ích của mình, nếu thực sự xảy ra chuyện gì bọn họ cũng không sợ, suy cho cùng, pháp luật không thể kết tội đám đông.

Phượng Khương Trần đã cố gắng để trở nên khiêm tốn, nhưng có rất nhiều thứ không thể thay đổi théo ý muốn của nàng, khi mọi chuyện đã phát triển đến mức này, Phượng Khương Trần đã mấy đi năng lực thay đổi.

Nếu đã cố gắng hết sức thì đành phải nghe theo ý trời luôn là quy tắc làm việc của Phượng Khương Trần, việc đã đến mức này, nàng cho rằng những gì nên làm mình cũng đã làm, nếu không đạt hiệu quả giống như mong muốn thì cũng không còn cách nào khác.

“Chuyện này không cần phải xen vào, cứ để bọn họ đồn đãi, chỉ cần các ngươi đảm bảo an toàn trong phủ là được rồi, đợi đến khi cuộc thi kết thúc, chúng ta sẽ rời khỏi thành sống một thời gian.’’ Không thể trêu vào, chẳng lẽ ta còn không thể trốn được sao, chuyện đã đến nước này, dù sao cũng đã đắc tội với người khác, Phượng Khương Trần không muốn tạo thêm gánh nặng cho mình nữa. Bây giờ chỉ cần Nguyên Hi tiên sinh không gây thêm rắc rối cho nàng, nàng sẽ không sợ.

“Tiểu thư yên tâm, có ta và Đồng Giác ở đây, trong phủ tuyệt đối an toàn.’’ Nghe được những lời này, Đông Dao yên tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, muốn đảo ngược hướng dư luận trong toàn bộ kinh thành tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng gì.

“Ừ, sự an toàn trong phủ giao cho các ngươi, nấu nước đi, ta muốn tắm rửa.’’ Phượng Khương Trần không trở về phòng mà là đến thư phòng, nàng vừa mới thay thuốc cho bệnh nhân, thật sự không muốn mặc quần áo bẩn vào phòng.

“Vâng, tiểu thư.’’ Đồng Giác lập tức lui xuống, Đồng Dao vắt khăn cho Phượng Khương Trần lau tay, sau khi nàng ngồi xuống, Đồng Dao lấy ra một chiếc hộp từ trên kệ Đa Bảo Cách trong thư phòng.

“Tiểu thư, đây là thứ mà nô tỳ tìm thấy bên dưới ghế dài trong lúc đang quét dọn thư phòng hôm nay.’’ “Cái gì?’’ Phượng Khương Trần có thể khẳng định thứ này chắc chắn là do Lam Cửu Khánh để lại, lúc đầu nàng không có hứng thú mấy nhưng khi nhìn thấy sắc mặt hơi kỳ quái của Đồng Dao, cuối cùng vẫn quyết định mở ra xem, vừa mở ra, vẻ mặt nàng lập tức thay đổi, sau đó nhanh chóng đóng nắp hộp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK