Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1412

Nếu so sánh với đại lao đầy mùi máu tanh và tiếng kêu thảm thiết của Huyết y vệ, cái tù ngày hôm nay thực sự không giống đại lao một chút nào. Trái lại, nơi này hệt như một gian phòng rộng rãi thông thoáng, nhưng lại yên tĩnh đến đáng sợ. Hệt như thì trừ Phượng Khương Trần ra, thì sẽ không còn thấy ai khác nữa.

“Chỉ giam lại thôi không tính dụng hình sao? Cái này cũng là thẩm vấn đấy được không?” Phượng Khương Trần tự giễu một tiếng, ôm lấy hai gối, hai tay chống cằm.

Có phải là nàng may mắn rồi không? Những người này chỉ giam nàng trong phòng tối, dùng phương pháp giam dữ để đối phó nàng. Nếu họ thay phiên ra trận, không cho nàng ngủ, vậy mới thật sự là hỏng hết nhân cách.

Nếu chỉ dùng lạnh lẽo, bóng tối, yên tĩnh để gây sức ép với nàng, đối phương có thể gặp thất bại. Phượng Khương Trần nàng cũng đã từng đi ra khỏi nơi xác chết chồng lên nhau rồi, sao có thể sợ tối. Thật sự xem nàng là một tiểu thư khuê các được nuông chiều đấy à?

Về phần im lặng thì lại không cần phải lo lắng, không nói lời nào cũng không chết, tố chất tâm lý của Phượng Khương Trần nàng rất tốt! Được rồi, trong đông lạnh, trời giá rét không cho giường hay chăn, đây thật sự là tra tấn. Kháng nghị, nàng muốn kháng nghị, đây là ngược đãi tù nhân!

Đáng tiếc phản kháng không có hiệu quả, ngay cả một người để nói chuyện nàng cũng không có. Bây giờ đang là giữa trưa, thật ra cũng có người tới đưa cho nàng một chén cháo đen đến không thể đen hơn, mà người nọ cũng chẳng nói thêm một câu nào.

“Đây chỉ là đang muốn khiến ta đói đến mức không có sức chạy thôi. Bốn phía quanh đây đều là tường, vất vả lắm mới tìm thấy một cái cửa sắt cao bằng nửa người, vẫn là thành thật thôi. Có mỗi một cái cửa sổ thông gió còn bị khóa, nếu mở ra cũng cũng chỉ có thể đủ cho một con chuột ra vào. Địa phương như thế này, ta có muốn chạy thì cũng không chạy được!” Sau khi Phượng Khương Trần húp xong bát cháo có thể chắt ra thành gạo kia, nàng để cái chén ra bên ngoài, vì nàng biết có người nọ đang đợi.

Quả nhiên có người tới cầm bát đi rồi khóa cánh cửa lại, bước đi thong dong. Phượng Khương Trần thở dài ôm gối nhìn mặt tường phía trước, ngẩn người.

“Ta vẫn nên chạy hay không chạy đây? Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chi bằng cho bản thân hay người sau này bị giam ở đây một đường lui?” Phượng Khương Trần nhìn chằm chằm mặt tường đến xuất thần. Sau khi rối rắm một lúc lâu, cuối cùng Phượng Khương Trần quyết định tìm một chút gì để làm, nếu không nàng sẽ thực sự chán chết!

Phượng Khương Trần khởi động túi trí năng chữa bệnh, luc lọi một lát, cuối cùng cũng tìm được trang bị để chuẩn bị vượt ngục. Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua. Sau khi xác định không có ai đang nhìn mình trong bóng tối, Phượng Khương Trần đeo bao tay vào, cầm công cụ lên, bắt đầu đục lên mặt tường đầy kiêu ngạo.

Nàng thà làm tội phạm truy nã, cũng không muốn phải chết già trong thiên lao cả đời. Cho dù không dùng được cũng chẳng sao, nàng để phòng ngừa trong tương lai!

Sau khi nhận được tin tức Phượng Khương Trần đã bị nhốt vào thiên lao, Đông Lăng Tử Lãng nhẹ nhàng thở ra. Hắn thật sự sợ Phượng Khương Trần lại có chuẩn bị gì sau lưng để nàng có thể đào thoát, cũng may chuyện được tiến hành đến bây giờ cũng đủ thuận lợi.

Đông Lăng Tử Lãng sửa sang lại y bào, bắt đầu phấn chấn đi ra ngoài: “Chuẩn bị kiệu, bổn vương muốn đến đại lao của Tông Nhân phủ.” Tin tức tốt như vậy, hắn là người làm cháu, tất nhiên phải đi nói cho Cửu Hoàng thúc biết đầu tiên.

Tương tự, nếu có ai đó không muốn để cho Cửu Hoàng thúc biết tin tức này, thì phải là Thái tử.

Thái tử sợ sau khi Cửu Hoàng thúc biết Phượng Khương Trần bị bỏ tù, Cửu Hoàng thúc sẽ thỏa hiệp vô điều kiện. Vậy nên, khi hắn nhận được tin Đông Lăng Tử Lãng đến đại lao của Tông Nhân phủ thăm Cửu Hoàng thúc, Thái tử lập tức cho người chạy đến đại lao của Tông Nhân phủ, chuẩn bị ngăn cản Đông Lăng Tử Lãng.

Tiếc thay, Thái tử đã chậm một bước, người này vội vã đuổi tời thì vừa hay nhìn thấy Đông Lăng Tử Lãng đang bảo lao đầu mở cửa nhà tù ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK