Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 551

 

Đương nhiên, không phải dùng hai con ngựa này làm ngựa chiến, mà dùng chúng để phối giống, chỉ cần sở hữu huyết mạch của chúng, con ngựa đó cũng sẽ mạnh hơn một con ngựa thông thường.

 

Còn đôi tay của Phượng Khương Trần, nói cho cùng có ai quan tâm hay không? Có lẽ có, nhưng đứng trước hai con ngựa đó, hai tay của Phượng Khương Trần trở nên nhỏ bé không đáng kể.

 

Phượng Khương Trần vẫn nhìn hai tay mình, giữa hàng mày là ý cười, nhưng chỉ có nàng biết, trong lòng nàng bi ai dường nào, ở trong mắt những người này, đôi tay mà nàng quan tâm nhất còn chẳng bằng một con ngựa.

 

Khẽ cười một tiếng, thu lại bi thương trong lòng, Phượng Khương Trần rút hai tay lại: “Tô Quán tú ngươi thì sao? Dao Hân công chúa muốn hai tay của ta, Tô Quán tú ngươi muốn cái gì?”

 

Phượng Khương Trần hỏi như gió thoảng mây qua, dáng vẻ không để trong lòng, mà có để trong lòng thì sao, trừ mình ra, còn ai để ý chứ.

 

“Đôi tay của Phượng đại phu thật đẹp, đáng tiếc Dao Hân công chúa đã coi trọng rồi, Phượng đại phu ta thích đôi mắt của ngươi.” Nói cách khác, Tô Quán muốn cặp mắt của Phượng Khương Trần.

 

Hai mắt Phượng Khương Trần sáng rỡ trong suốt, trong mắt tựa như có một tia sáng thần bí đang lưu chuyển, trước đây không có ai chú ý, được Tô Quán nhắc tới mọi người mới phát hiện đôi mắt của Phượng Khương Trần như biết nói, như có thể nhìn thấu lòng người.

 

“Đôi mắt sao? Ánh mắt của Tô Quán tú cũng thật tốt, đôi mắt là thứ Phượng Khương Trần hài lòng thứ hai.” Phượng Khương Trần chớp mắt nhìn, dáng vẻ dí dỏm, hoàn toàn không nhìn ra chút khẩn trương và sợ hãi nào.

 

Lẽ nào Phượng Khương Trần không khẩn trương, không sợ hãi sao?

 

Mọi người không hiểu nhìn về phía Phượng Khương Trần.

 

Nói nhảm, làm sao Phượng Khương Trần lại có thể không sợ, không khẩn trương, nàng cũng không tự tin một trăm phần trăm, nhưng…

 

Những người này sẽ cho nàng quyền từ chối sao?

 

Câu trả lời là không.

 

 

“Nàng ta đang đi đổi kỵ trang rồi?” Hộ giáp* sắc nhọn gõ nhẹ lên tay vịn, mơ hồ có thể nhìn thấy lớp sơn trên tay vịn bị bong ra rơi xuống.

 

*Hộ giáp hay còn gọi là hộ chỉ sáo (hộ chỉ), nhẫn móng tay, móng tay giả là một loại trang sức phi tần, mỹ nữ thời xưa hay dùng.

 

“Khởi bẩm nương nương, đúng ạ.” Cung nữ quỳ trên mặt đất, không dám đứng dậy.

 

Hoàng hậu nở một nụ cười ung dung, nhìn kỹ sẽ phát hiện thấy nụ cười này rất dọa người: “Ma ma, ngươi nói xem nếu trong lúc Phượng Khương Trần thuần phục ngựa, bởi vì động tác quá mạnh, y phục bị kéo căng nên rách, bị lộ thân thể trước mặt mọi người thì sẽ thế nào?”

 

Dù Phượng Khương Trần có thể thắng hay không, hoàng hậu cũng sẽ không buông tha cho Phượng Khương Trần.

 

Phượng Khương Trần là cái thá gì, An Bình của bà bị thương hôn mê bất tỉnh, Phượng Khương Trần lại ở Thú Uyển đoạt mất danh tiếng của con gái bà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK