Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 627

 

“Phượng Khương Trần, bổn vương đến tiễn ngươi xuất cung!” Vẻ mặt hắn lạnh lùng, ẩn chứa sự chán ghét, hệt như lúc mới gặp.

 

Phượng Khương Trần trừng mắt nhìn đầy khó hiểu. Trước đó hắn còn giúp nàng nói tốt trước mặt Hoàng thượng, sao bây giờ tên này lại trở nên lạnh lùnh như vậy? Tuy nhiên, Đông Lăng Tử Lãng thế này mới gọi là bình thường, Phượng Khương Trần cũng không để trong lòng, sau khi hành lễ bèn đi theo Đông Lăng Tử Lãng ra ngoài.

 

Xe ngựa đã sớm chuẩn bị tốt. bất kể là bên ngoài hay bên trong đều xa hoa cực độ, trên xe ngựa còn khắc một chữ “Lãng”. Đó là xe ngựa chuyên dùng của Lạc vương.

 

Nàng vừa đi đến bên cạnh xe ngựa, một thái giám cao lớn đã đi đến đây, quỳ xuống bên cạnh, chờ Đông Lăng Tử Lãng và Phượng Khương Trần đạp lên người để bước lên xe.

 

Thần sắc Đông Lăng Tử Lãng rất thản nhiên, căn bản là mặc kệ Phượng Khương Trần phía sau, lập tức đạp lên người thái giám rồi bước vào. Phượng Khương Trần không hề do dự, cũng cùng theo lên, chỉ là khi phải giẫm lên lưng của Thái giảm, rõ ràng Phượng Khương Trần cảm thấy không khỏe, tốc độ lên xe ngựa cũng nhanh hơn bình thường một ít.

 

“Vội vã vậy à?” Sau khi được Hoàng thượng dạy dỗ thông suốt, Đông Lăng Tử Lãng ngồi trễ trong thư phòng một phen. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng nhận định Phượng Khương Trần chính là đầu sỏ của tất cả.

 

Nếu không có Phượng Khương Trần, nếu Phượng Khương Trần không có hôn ước với hắn, Dao Hân cũng sẽ không làm ra chuyện kia, Phụ hoàng cũng sẽ không chán ghét Dao Hân.

 

Phượng Khương Trần không biết đã xảy ra chuyện gì. Thấy vẻ mặt Đông Lăng Tử Lãng không tốt, nàng tìm một lý do như bạo biện: “Nếu phải trả lời Vương gia, Khương Trần là vội vã về để xem tình huống của tôn phu nhân. Nếu không có gì ngoài ý muốn, vậy hôm nay Tôn phu nhân có thể hồi phủ.

 

“Hừ!”

 

Đông Lăng Tử Lãng không hề để ý tới Phượng Khương Trần, vuốt tóc nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

 

Đông Lăng Tử Lãng không nói lời nào, Phượng Khương Trần càng không thể chủ động cùng mở miệng. Cùng là im lặng, nhưng Phượng Khương Trần ở bên cạnh Vương Cẩm Lăng thì thấy an tâm, còn bên cạnh Đông Lăng Tử Lãng, nàng lại thấy bất ổn.

 

Không khí bên trong xe ngựa vô cùng quỷ dị. Trừ tiết hít thở nhè nhẹ ra, không còn gì khác lên tiếng nữa. Đông Lăng Tử Lãng đột ngột quay đầu quăng qua một ánh mắt phức tạp, ánh mắt này khiến cả người Phượng Khương Trần sợ hãi, cứ cảm thấy như có chuyện gì đó không hề tốt đã xảy ra.

 

Lần đầu tiên Phượng Khương Trần cảm thấy đoạn đường từ Hoàng cung về Phượng phủ thật dài. Nàng ngồi trên xe ngựa này mà cả người cứ không thoải mái. Xe vừa đến phủ, còn chưa kịp dừng, Phượng Khương Trần đã vội vã xuống xe.

 

Đây mới là rất vội này!

 

Đông Lăng Tử Lãng cũng không ngăn cản, chỉ là trước khi đi còn ném lại một câu: “Phượng Khương Trần, ngươi thắng rồi! Bổn vương sẽ lập ngươi làm sườn phi!”

 

Nói xong, hắn bèn cho xa phu lái xe quay về Lạc vương phủ, để lại một mình Phượng Khương Trần đứng ngay tại chỗ, nghĩ về những lời đó: “Vậy là có ý gì? Lập ta làm sườn phi? Không phải trước đó ta đã từ chối rồi sao? Không đúng! trước kia Đông Lăng Tử Lãng nói lập ta làm sườn phi không hề miễn cưỡng chúc nào, còn hình như bây giờ bộ dáng hắn chẳng có gì vui vẻ cả, chẳng nhẽ…”

 

“Hôn sự giữa hắn và Dao Hân Công chúa xảy ra vấn đề? Hay là Hoàng thường ép hắn phải lập ta làm sườn phi? Ý trước còn có thể, nhưng hình như ý sau không quá có khả năng đi?”

 

Nàng chính là Phượng Khương Trần tiếng xấu lan xa, thất trinh trước thành hôn là chuyện truyền khắp hoàng thành. Làm sao Hoàng thượng có thể bảo Đông Lăng Tử Lãng nạp nàng làm Sườn phi được?

 

“Cái gì không thể?” Xe ngựa của Tạ Tam ngừng ở phía bên kia, hắn gọi Phượng Khương Trần mấy câu cũng không thấy nàng phản ứng, mới đi về phía này thì nghe mấy lời của Phượng Khương Trần, bèn vỗ vỗ bả vai của nàng.

 

“A!” Phượng Khương Trần ngạc nhiên nhảy dựng lên, thấy người tới thì khẽ thở phào, vội vàng vỗ ngực:”Làm ta sợ muốn chết! Tạ Tam, sao ngươi không gọi ta một tiếng? Dọa người ta đến hù muốn chết!”

 

“Ta đã gọi nhiều câu rồi, nhưng ngươi không trả lời ta.” Vẻ mặt Tạ Tam uất ức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK