Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1731

Ha ha… sợ cái gì chứ, xem như nàng có quậy giang hồ đến long trời trở đất cũng không liên quan gì đến Phượng Khương Trần cả. Thấy một nữ nhân mặc quần áo kiểu hành tẩu giang hồ vừa đen lại vừa xấu, không ai tin nổi Trần Khương chính là Phượng Khương Trần cả.

“Trần Khương, tên hay thật, vậy gọi ngươi là Khương Khương có được không, ngươi cũng có thể gọi ta là Y Lâm hoặc là Lâm Lâm.” Lam Y Lâm tỏ vẻ thân thiết, tiến đến kéo lấy cánh tay Phượng Khương Trần, dáng vẻ như bằng hữu thân thiết tri kỷ. Phượng Khương Trần đen mặt, cô nương này… dây thần kinh thô thật, thế mà không nhận ra nàng đang không vui.

Phượng Khương Trần đột nhiên hiểu ra vì sao Cửu Hoàng thúc lại như thế, trưng bộ mặt cảm thông nhìn về phía hắn. Không phải Cửu Hoàng thúc đối xử đặc biệt với nàng ta mà là nàng ta tự cảm thấy bản thân quá tốt, cho rằng tất cả mọi người đều thích nàng ta, nàng ta tự nguyện thân thiết với ngươi, đó chính là vinh hạnh của ngươi.

“Khương Khương, cái tên này rất hay.” Vương Cẩm Lăng nhe răng cười: “Sau này ta cũng gọi ngươi là Khương Khương có được không?”

“Không được.” Phượng Khương Trần không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Lăng thiếu, ngươi cứ gọi ta là Trần Khương là được, còn Y Lâm cô nương, ngươi cũng thế, gọi ta là Trần Khương.”

Khương Khương gì đó có vẻ quá thân mật, nàng nhớ rõ Cửu Hoàng thúc từng kề bên tai nàng gọi cái gì mà “Khương Khương” hay là “Khanh Khanh” gì đấy. Tóm lại là cái tên “Khương Khương” này quá thân mật, người bình thường không thể cho gọi được.

“Tại sao chứ?” Người hỏi không phải là Vương Cẩm Lăng mà là Lam Y Lâm: “Ta gọi ngươi là Khương Khương không được sao, cái này biểu thị ta rất thích ngươi, xem ngươi trở thành hảo bằng hữu đấy.” Lúc Lam Y Lâm nói những điều này, không tự giác toát lên sự đắc ý và kiêu ngạo, dáng vẻ như thế nàng ta để mắt đến nàng, đó là sự may mắn của nàng.

Cô nương này, thật khiến người ta không vui nổi, sao nàng cứ có cảm giác cô nương này thật giống với Lý Tưởng nhỉ, nhận thức bản thân là nhân vật chính quá lớn, Phượng Khương Trần cau mày, vô thức kéo khoảng cách của hai người ra: “Cái tên Khương Khương này quá thân mật, đây là xưng hô giữa những người yêu nhau, người khác không thể gọi được.”

Phượng Khương Trần rất nghiêm túc giải thích, khi nói chuyện còn không quên nhìn về phía Cửu Hoàng thúc. Lời này của nàng xem như bù đắp cho việc nàng lạnh nhạt với Cửu Hoàng thúc khi trên đường. Vừa nãy khi còn trên đường đến đây nàng quả thật không hề cố ý, thử nghĩ mà xem, trong cả một chuyến đi nhàm chán, có người nói chuyện cùng với ngươi, giải khuây cho ngươi, ngươi có cự tuyệt không?

Không phải Phượng Khương Trần đang lãnh đạm với Cửu Hoàng thúc, thật sự là do Cửu Hoàng thúc không thích hòa hợp với họ.

Lời này Phượng Khương Trần không ngoài ý muốn khiến tâm trạng của Cửu Hoàng thúc tốt hơn hẳn, trong ánh mắt Vương Cẩm Lăng lóe lên sự ảm đạm, nở nụ cười cay đắng. Sao hắn ta không biết cho được, xưng hô Khương Khương này thân mật đến mức nào, chính bởi vì thế nên hắn ta mới muốn gọi, đáng tiếc thay… Khương Trần đã cự tuyệt.

Vương Cẩm Lăng là một quân tử, có bị cự tuyệt, dù là trong lòng có chua xót khó chịu đi nữa cũng sẽ chỉ bao dung, cười cho qua. Nhưng Lam Y Lâm thì khác, nàng ta hơi tức giận nhìn Phượng Khương Trần: “Không phải chỉ là một cái tên thôi sao, đáng giá để ngươi để ý đến thế sao, ta gọi ngươi là Khương Khương tức là ta cũng rất thích ngươi. Hơn nữa, ngươi thế này thì có người nào mà thích ngươi được chứ? Đã đen còn chưa nói, trên mặt còn có một vết sẹo kia kìa.”

“Dáng vẻ này của ngươi không được đâu, nam nhân đều là động vật dựa vào mắt, ngươi muốn thu hút bọn họ thì đầu tiên ngươi phải khiến bản thân ăn mặc xinh đẹp mới được.

Có câu một trắng che được ba xấu, ngươi đen như vậy là không được đâu, ngươi phải nghĩ cách để bản thân trắng đẹp chứ, để bản thân trở nên thật xinh đẹp tuyệt vời.

Còn nữa, quần áo trên người ngươi là cái kiểu quần áo gì đây, màu tro trầm cứ như màu bùn đất ấy, có nam nhân để ý đến ngươi mới là lạ đấy.

Ngươi không chỉ phải khiến bản thân trắng trẻo xinh đẹp hơn mà sau này đừng có mặc màu nâu xám này nữa, khó nhìn quá đi thôi. Ngươi phải tin ta, ngươi giao ngươi cho ta đi, ta cam đoan sẽ biến ngươi trở nên trắng trẻo xinh đẹp, sau đó ta lại thiết kế cho ngươi một bộ quần áo, bảo đảm ngươi đi trên đường cái, tỉ suất quay đầu siêu cao…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK