Chương 914
Vốn tưởng rằng mình sẽ bị hoàng hầu phạt quỳ gối, hoặc là bị hoàng hậu coi như không nhìn thấy, nhưng không nghĩ đến hôm nay hoàng hậu đặc biệt dễ nói chuyện, cũng không có nói một câu nào gây không dễ, liền để cho nàng đứng dậy.
“Tạ ơn nương nương.”
Phượng Khương Trần đứng chắp tay, ngoan ngoãn, trong lòng tự hỏi, phải chăng Tạ hoàng quý phi gần đây không có chiếm được thứ gì trên tay hoàng hậu, nên hoàng hậu cũng sẽ không làm khó nàng sao?
Mọi người đều biết, Tạ hoàng quý phi đang mang trong bụng mình long thai, và nó không thể tránh khỏi quan hệ với nàng.
“Phượng Khương Trần, Nam Lăng Tô Quán, với tư cách là con gái của nhà họ Tô, đã hướng đến Đông Lăng ta trình chiến thư, muốn được so tài cùng với ngươi.”
Giọng điệu của hoàng hậu cứng nhắc, điều này cho thấy bà vẫn không muốn nhìn thấy Phượng Khương Trần.
“Nhà họ Tô ở Nam Lăng hướng ta đưa chiến thư sao? Nương nương, Khương Trần thấy không hiểu chuyện này?”
Phong Khương Trần ngơ ngác nhìn hoàng hậu, trong lòng thầm kêu khổ, đồng thời nguyền rủa Cửu Hoàng thúc, gây chuyện phiền phức lại muốn nàng đến thu xếp cục diện.
Tô Quán thách thức nàng, không cần nghĩ cũng biết chuyện này có liên quan đến Cửu Hoàng thúc, Cửu Hoàng thúc thật giỏi hãm hại người khác, nàng tưởng rằng việc Ngự Sử sợ hãi từ chối kết hôn với Tô Quán đã được giải quyết. Hóa ra mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết, chính là Tô Quán đang chờ tin tức từ nhà họ Tô ở Nam Lăng.
Ô… Cửu Hoàng thúc thật biết hãm hại người khác mà, đưa ra một cái khế đất, thế rồi muốn nàng chữa bệnh cho Nhị hoàng tử, lại còn muốn nàng chiến đấu với Tô Quán, bất kể nàng sẽ bị thua lỗ thế nào.
Cửu Hoàng thúc: Một cái khế đất, bổn vương cho thêm thứ khác thì thế nào? Chuyện tiên quyết là ngươi có dám làm không?
“Hừ…” Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Phượng Khương Trần, không hề che dấu sự ghê tởm và khinh bỉ đối với nàng.
“Không hiểu sao? Ngươi không biết Cửu Hoàng thúc nói nếu muốn làm chính phi của hắn, trước tiên phải đánh bại ngươi, ngay cả người còn so không lại, hắn sẽ không cưới người nữ nhân kém cỏi như vậy?”
Hoàng hậu vừa nhắc đến chuyện này, liền nghiến răng căm hận.
Nàng sẽ không hiểu được, người giống như Phượng Khương Trần, muốn gia thế thì không có gia thế, muốn năng lực cũng chẳng có năng lực, dáng người của nàng chỉ ở mức trung bình, nàng không có sự dịu dàng và ân cần mà một người phụ nữ nên có, và nàng thậm chí cả ngày luôn ra mặt. Một nữ nhân như vậy tại sao lại lọt vào mắt xanh của Cửu Hoàng thúc chứ?
Vì chuyện của Phượng Khương Trần, con trai Lạc của bà liều mạng cứu Cửu Hoàng thúc nhưng cũng không lấy được hảo cảm, ngay cả con gái của bà, công chúa cao quý nhất của Đông Lăng, còn phải sang đến Bắc Lăng xa xôi để hòa thân.
Tất cả chuyện này đều là bởi vì Phượng Khương Trần, nếu không phải có Phượng Khương Trần, Cửu Hoàng thúc làm sao có thể đối với bà như thế được.
Đáng ghét, hoàng hậu nương nương thật hận không thể đem Phượng Khương Trần ra chém hàng ngàn lần, nhưng chỉ là bà không thể động đến Phượng Khương Trần.
Thực sự là chuyện này khiến Phượng Khương Trần trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng trên khuôn mặt nàng không biểu lộ bất kỳ biểu hiện nào, thể hiện cho hoàng hậu xem thì có lợi ích gì chứ.
Thần sắc Phượng Khương Trần lạnh nhạt, nhưng lông mày của nàng đã hơi cau mày, chân thành nói: “Nương nương, cách đây vài ngày Khương Trần bị ám sát bởi một thích khách, mấy ngày nay luôn dốc sức bồi dưỡng cơ thể, Khương Trần không biết lại có chuyện này, xin hỏi nương nương là, Nam Lăng Tô Quán muốn cùng Khương Trần so cái gì?”
Phượng Khương Trần là cung kính lễ phép, làm cho mọi người không thể chỉ ra được một nửa điểm sai sót. Hoàng hậu nương nương vốn muốn nhân cơ hội này tấn công nàng, nhưng bà không thể tìm ra lý do. Ngoài ra, Phượng Khương Trần đã đề cập đến vụ ám sát làm cho hoàng hậu trong lòng đang tìm cách ứng phó, nên bà cũng không có để tâm nhiều đến chuyện tìm phiền toái với Phượng Khương Trần.