Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1738

“Hoàng kim?” Phượng Khương Trần chợt lên giọng hét lên: “Kẻ nào điên khùng ăn no rửng mỡ không có chuyện làm lại đi cầm hai mươi vạn lượng vàng đi mua mạng của bà đây chứ? Hơn nữa còn là chỉ cần có người muốn nhận vụ làm ăn này, dù có thành công hay thất bại vẫn có thể lấy được một ngàn lượng vàng. Thế thì giàu nứt đố đổ vách rồi, ta hình như cũng hơi động tâm đấy.” Tay Phượng Khương Trần hơi run lên, khẩu súng trong tay lại lần nữa không cầm vững nổi.

Hai mươi vạn lượng vàng tuyệt đối là một con số có thể biến người ta trở thành ác ma. Hai mươi vạn lượng vàng đổi thành tiền thời hiện đại thì chính là con số hai mươi tỷ đầy tính dụ hoặc. Đứng trước sự hấp dẫn cực kỳ lớn trước mặt đây, người ta hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.

Được thôi, nếu như không phải cái mạng mà đối phương muốn là mình thì Phượng Khương Trần suýt cũng muốn nhận cuộc làm ăn này. Chỉ giết một người thôi mà có thể cầm được hai mươi vạn lượng vàng, vụ làm ăn này nghĩ kiểu gì cũng thấy lời hết. Làm xong vố này thì có thể rửa tay gác kiếm, cuối cùng cũng không cần phải sống cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao nữa.

Phượng Khương Trần có thể tưởng tượng ra được có bao nhiêu sát thủ đang liều mạng để giết nàng, rồi lại có bao nhiêu tổ chức sát thủ sẽ thẳng tay phái hết cao thủ trong tổ chức để giết nàng, nàng trở thành… mục tiêu chung của giới sát thủ.

Đối phương đúng là lợi hại, quả nhiên quá lợi hại, đương nhiên cung quá ghê gớm!

“Ngươi bây giờ chắc là hoảng hồn lắm rồi đúng không, bảng giá của cái mạng ngươi cao như thế, nhưng thân phận lại bình thường đến mức khiến cho người ta phải hoài nghi là mình nhìn nhầm, dẫn tới phong ba bão táp hỗn loạn bên trong giới sát thủ. Ngươi có biết nữ nhân kia có giá trị bao nhiêu không?” Mũi kiếm của tên sát thủ cuối cùng dời khỏi trước mặt Phượng Khương Trần mà chỉa về phía Lam Y Lâm nửa sống nửa chết đang nằm bẹp trên đất: “Hậu nhân của hoàng tộc Lam thị cũng chỉ đáng giá một ngàn lượng, hơn nữa còn là bạc trắng. Hiện giờ ngươi đã hiểu rõ ngươi đáng tiền cỡ nào hay chưa.”

Đáng tiền đến mức có thể khiến cho toàn bộ giới sát thủ phải điên cuồng, Phượng Khương Trần nói chính bản thân nàng cũng có hơi bị lung lay cũng không phải không thể lý giải được. Nếu có người cầm hai mươi vạn lượng vàng để đòi cái mạng của ngươi, có lẽ ngươi sẽ cam nguyện mà dâng mạng của mình lên, dù sao cả đời này ngươi cũng chẳng thể nào kiếm ra được nhiều đấy tiền.

“Nàng ta là hậu nhân của hoàng tộc Lam thị? Họ Lam thì nhất thiết sẽ là người của Lam thị tiền triều hay sao?” Mũi kiếm đã rời khỏi trước mặt mình, Phượng Khương Trần cũng không còn quá căng thẳng nữa, lặng lẽ di động hai chân, nếu cứ đứng cứng đờ như thế mãi, hai chân của nàng sắp đứng đến tê rần rồi, đến lúc cần chạy thì lại càng không chạy nổi.

“Họ Lam thì không nhất định là hoàng tộc Lam thị, nhưng khối ngọc bội trước ngực nàng ta chính là tiêu tộc của hoàng tộc Lam thị. Chẳng qua là nàng ta hình như ngốc nghếch ghê lắm, lại để ngọc bội thể hiện cho thân phận của mình lộ ra bên ngoài, nàng ta không biết như thế sẽ đem đến họa sát thân à?” Tên sát thủ hình như không hiểu nổi lối suy nghĩ thần thánh của Lam Y Lâm, nhìn dáng vẻ nghiêng đầu suy nghĩ của gã, Phượng Khương Trần sẽ không trả lời mà chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn bất kì lúc nào.

Phượng Khương Trần âm thầm di chuyển về phía sau, tên sát thủ dường như phát hiện ra động tác của nàng, vụt một tiếng, mũi kiếm đã chỉa vào Phượng Khương Trần, cứ như thế có ma pháp, khi mũi kiếm vụt đến, thứ sát khí lạnh lẽo của thuộc về tên sát thủ cũng ập thẳng vào mặt Phượng Khương Trần, toàn thân Phượng Khương Trần cứng đờ, không dám động đậy thêm cái nào nữa.

Thật không may, bị người ta phá mất ý đồ, Phượng Khương Trần chỉ còn có thể giả vờ bình tĩnh.

“Phượng Khương Trần, đừng muốn tìm cách trốn, người mà trước giờ Tả Ngạn ta muốn giết, chưa từng có một con cá lọt lưới nào có thể trốn được.” Người có thể chạy thoát chẳng qua đều là những kẻ gã không muốn giết.

“Nhưng ngươi cũng không hẳn là muốn giết ta, không phải sao?” Phượng Khương Trần to gan suy đoán, tên sát thủ Tả Ngạn này, nếu quả thật gã muốn giết nàng thì đã không ở đây nói nhảm với nàng nhiều như thế, sát thủ mà ra tay thì đều gọn gàng nhanh tay, ví dụ như sát thủ mà lúc trước Thôi gia đã phái đến, không nói một lời nào, chỉ ra tay cướp mạng người.

“Không sai, ta quả thật không định giết ngươi, hiện giờ ta cho ngươi một cơ hội, dùng ám khí trên tay ngươi đổi lại mạng của nàng ta và mạng của ngươi.” Tả Ngạn lại lần nữa chỉa mũi kiếm về phía Lam Y Lâm, xem ra là gã không có ý định tay không quay về, không giết được Phượng Khương Trần thì sẽ giết Lam Y Lâm này, đều có thể lĩnh được tiền thưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK