Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1129

Danh tiếng của Nguyên Hi tiên sinh lan xa, có thể được hắn mời chính là thiên đại vinh hạnh, cô nương nhà họ có thể kết giao nhiều hơn với các tầng lớp nho gia sẽ giúp ích cho danh tiếng.

“Nói với Nguyên Hi tiên sinh, Khương Trần tài hèn học ít, không lên được Trục Phong lâu.” Phượng Khương Trần ý bảo Đông Tình hạ cửa xe xuống, rõ ràng không muốn xuống xe.

Dù Hạ Vân cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng hiểu rõ nàng ta không thể thay chủ tử quyết định, lập tức đi đáp lời.

Không bao lâu sau Hạ Vân trở về, biểu hiện trên mặt không thay đổi, vẫn là dáng vẻ trung thành với chủ, Phượng Khương Trần hài lòng gật đầu.

Nha hoàn có thể tự chủ trương, nhưng chủ trương lớn hơn cả chủ thì đáng chết.

“Đi thôi!”

Xe ngựa vừa chạy, chưa đi được năm mét, lại dừng lại, Phượng Khương Trần nhíu mày…

“Cô, cô, cô, cô nương, Nguyên Hi tiên sinh tự mình xuống lầu tới mời.” Người đánh xe run rẩy dữ dội, dáng vẻ thụ sủng nhược kinh.

Nguyên Hi tiên sinh đấy, người có thể khiến cho Nguyên Hi tiên sinh, đệ nhất thiên hạ nhạc công tự mình tới mời chưa đến một bàn tay, ở Đông Lăng Phượng Khương Trần là người đầu tiên.

Nguyên Hi tiên sinh không phải người bình thường, nếu Nguyên Hi tiên sinh không vui thì ngay cả hoàng đế hắn cũng không để ý tới, vậy mà hoàng đế còn phải cười khen hắn danh sĩ có phong độ, phóng khoáng ngông ngênh, thẳng thắn…

Bởi vậy có thể thấy, danh tiếng của Nguyên Hi tiên sinh rất vang, trước mặt nhiều người như vậy, Nguyên Hi tiên sinh lại tự mình xuống lầu mời Phượng Khương Trần, vô cùng…

Phiền phức!

Không sai, chính là phiền phức!

Việc này đối với người khác mà nói là chuyện tốt trời cho, nhưng Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy vô cùng phiền phức, cũng mặc kệ nàng có bằng lòng hay không, lúc này nàng phải xuống xe.

Nàng cũng không dám để Nguyên Hi tiên sinh ở ngoài xe ngựa đợi nàng, nàng chưa muốn bị chết đuối trong nước bọt của thanh lưu danh sĩ.

Cái miệng của thanh lưu danh sĩ còn lợi hại hơn những lời đồn trên phố gấp nhiều lần, quân không thấy những nhân vật nổi tiếng thiên cổ chỉ dựa vào miệng mà có thể khiến vô số người chết, dựa vào miệng cũng khiến người ta nước mất nhà tan sao?

Người trí thức mắng chửi người thật sự đâm trúng tim, nàng rất rõ nước bọt của người trí thức lợi hại thế nào, lúc này nàng không muốn gây chuyện một chút nào.

Phượng Khương Trần vô cùng vui vì dù bản thân được chiều hư, nhưng luôn chú trọng tôi luyện, ba bước gộp thành hai bước, cuối cùng ngăn được Nguyên Hi tiên sinh đi tới cạnh xe ngựa.

“Khương Trần bái kiến Nguyên Hi tiên sinh, phiền tiên sinh đại giá, Khương Trần tội đáng muôn chết.”

Phượng Khương Trần cúi người, dáng vẻ tự trách.

Trên người vẫn mặc áo bác sĩ, toàn thân áo trắng đứng trong đám người, đặc biệt bắt mắt, mấy người đứng sau Nguyên Hi tiên sinh rõ ràng rất bất mãn.

Có rất nhiều sắc trắng, cả người Phượng Khương Trần là một màu trắng thuần không chút tô điểm, nhìn hơi xúi quẩy, Nguyên Hi tiên sinh thấy cả người Phượng Khương Trần mặc áo trắng muốt cũng hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, cười sang sảng: “Khương Trần không cần đa lễ, nghe sai vặt nói Khương Trần không chịu xuống xe, Nguyên Hi không thể làm gì khác hơn đành tự mình đến mời.”

Đây là ám chỉ Phượng Khương Trần không nể mặt hắn, tự cao tự đại, sinh lòng tán thưởng Phượng Khương Trần, thậm chí mở miệng nói muốn cưới nàng, nhưng cũng không thực sự đặt Phượng Khương Trần trong lòng, Phượng Khương Trần không nể mặt hắn, sao hắn có thể để Phượng Khương Trần vừa ý được.

Thanh cao kiêu ngạo cũng không phải là hư danh, mà Nguyên Hi tiên sinh lại có năng lực này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK