Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 727

Cửu hoàng thúc lại thở dài một lần nữa, được rồi, hắn thua, thua dưới tay Phượng Khương Trần, nàng không đau lòng cho chính thân thể của mình, nhưng hắn đau lòng, được chưa?

Đặt chiếc đèn cung đình xuống chân, Cửu hoàng thúc cầm một tấm khăn trắng, đi lên lau vết máu trên mặt cho Phượng Khương Trần.

Phượng Khương Trần lúng túng tránh né, nhưng lại bị Cửu hoàng thúc ép buộc kéo về, nàng nhắm mắt lại, thậm chí còn không thèm liếc nhìn hắn một cái.

Động tác của hắn rất nhẹ, giống như bị một chiếc lông chim nhẹ nhàng lướt qua gò má, khiến nàng không nhịn được rùng mình một cái, thân thể trở nên căng cứng, không bao lâu sau, Cửu hoàng thúc đã lau sạch vết máu trên mặt Phượng Khương Trần.

Nhưng hắn vẫn không dừng tay lại mà tiếp tục lau vết máu trên đầu nàng, muốn kiểm tra vết thương trên đó  như thế nào.

Cú ném kia của Hoàng thượng quá nhanh và quá nặng, Cửu hoàng thúc biết Phượng Khương Trần bị thương trên đỉnh đầu, nhưng không biết nghiêm trọng ra sao, lau một lúc lâu mà vẫn thấy máu không ngừng chảy ra, hắn lập tức cảm thấy hơi sốt ruột, động tác trên tay nhanh hơn nữa…

“A…’’ Phượng Khương Trần không nhịn được rên rỉ một tiếng, trong lòng thầm mắng có phải Cửu hoàng thúc đến đây để báo thù nàng hay không?

Cửu hoàng thúc vội vàng thu tay về, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy hơi tức giận, đưa tay gõ nhẹ trên đỉnh đầu bên trái nàng một cái: “Ngu ngốc, đau còn không nói ra.’’

Bị Hoàng thượng ném mạnh đến mức đầu chảy đầu máu nhưng thậm chí còn không rên rỉ một tiếng, người không biết còn tưởng rằng nàng được làm bằng sắt cũng nên.

“Nói ra? Nói ra thì sao? Hoàng thượng sẽ an ủi ra sao, vết thương này sẽ biến mất sao?’’ Có lẽ là thực sự hay cáu kỉnh, Phượng Khương Trần không hề che giấu sự sắc bén trong lời nói của mình, cũng may người trước mặt là Cửu hoàng thúc, nếu đổi lại là người khác có lẽ đã tức chết rồi cũng nên.

“Nói ra, ít nhất người khác sẽ biết nàng đang đau, sẽ cảm thấy đau lòng hơn một chút, trẻ con khóc mới có kẹo ăn, quá bướng bỉnh sẽ khiến người ta ghét bỏ.’’ Giọng nói của Cửu Hoàng thúc hơi mơ hồ, rõ ràng là đang nhìn Phượng Khương Trần nhưng ánh mắt kia lại không có tiêu cự.

Có thể khóc, có thể than đau, có thể kể lể nổi uất ức của mình đương nhiên sẽ được yêu thương chiều chuộng hươn, nhưng…

Bọn họ khóc cho ai xem, kể lể cho ai nghe đây, Phượng Khương Trần cũng giống như hắn, không cha không mẹ.

“Ngài cũng biết trẻ con khóc mới có kẹo ăn, nhưng ta khóc cho ai nghe đây? Cho dù có khóc đến chết đi chăng nữa thì Hoàng thượng cũng sẽ không mảy may thương hại ta, nếu đã chẳng có ai quan tâm đến những giọt nước mắt ấy thì cần gì phải khóc. Nếu Cửu hoàng thúc không có chuyện gì nữa, Khương Trần xin cáo từ.’’ Phượng Khương Trần lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách giữa bọn họ, hơi nghiêng người lướt qua Cửu hoàng thúc, sải bước đi về phía cổng cung.

Cửu hoàng thúc đứng bất động tại chỗ, Phượng Khương Trần đi ngang qua, làn váy tung bay lướt qua vạt áo của hắn nhưng nàng lại không hề phát hiện.

Cửu hoàng thúc vừa quay đầu lại thì tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này, ma xui quỷ khiến đưa tay ra ngăn cản Phượng Khương Trần lại: “Trên đầu nàng đang bị thương, để bổn vương cho người băng bó giúp nàng.’’

Thiếu chút nữa đã quên mất chuyện quan trọng, Phượng Khương Trần vẫn luôn có cách khiến người ta bỏ qua dáng vẻ chật vật và vết thương trên người nàng, cho dù đang ở trong hoàn cảnh bị động đến nhường nào cũng có thể giữ được sự bình thản thong thả.

“Đạ tạ ý tốt của Cửu hoàng thúc, không cần.’’ Phượng Khương Trần định rút tay về, nhưng không ngờ Cửu hoàng thúc lại nắm chặt hơn nữa.

“Vết thương của nàng cần phải được xử lý.’’ Trời đã tối, mái tóc của Phượng Khương Trần lại dính đầy máu bết thành từng cục khiến hắn nhất thời không thể phân biệt rõ rốt cuộc nàng đang ở bị thương ở đâu, cũng vì không biết nên trong lòng luôn có cảm giác lo lắng bất an.

Phượng Khương Trần phải đóng cửa ăn năn một tháng, một tháng này hắn cũng rất bận, không thể quan tâm đến nhiều thứ.

“Bản thân Khương Trần là đại phu, vết thương này ta có thể tự xử lý.’’ Bởi vì bị thương trên đỉnh đầu nên nhất định phải cắt sạch phần tóc đó mới có thể rửa sạch và bôi thuốc, nhưng cơ thể, tóc và da dẻ của con người là của phụ mẫu ban cho, tuyệt đối không thể làm tổn thương đến nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK