Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 669

 

Thời gian hẹn trước đã gần đến, Phượng Khương Trần lại phát hiện màu sắc quần áo của nàng và Cửu Hoàng thúc giống nhau, kiểu dáng cũng giống nhau, lúc này muốn đi thay cũng không còn kịp nữa, khách quý mà Cửu Hoàng thúc mời đã đến…

 

Thiếp mời mà Cửu Hoàng thúc đưa đến cho người khác, đó chính là mặt mũi lớn nhất dành cho họ, một năm cũng không có được một lần, mà người có thể nhận được thiếp mời lại càng ít.

 

Có thể nhận được thiếp mời từ Cửu Hoàng thúc, đó chính là sự vinh hạnh tột cùng, dù trong lòng có nghĩ thế nào, dù có vui hay không vui, chắc chắn sẽ không có bất kỳ ai dám đến muộn.

 

Bình thường, người quyền cao chức trọng chắc chắn sẽ đến trễ nhất, như thế mới có thể làm nổi bật được danh phận tôn quý của họ, mới có thể hưởng thụ được sự sùng bái hư vinh của đám đông, nhưng lần này thì lại không giống như thế, người đến sớm nhất lại là thái tử điện hạ.

 

Sức khỏe của thái tử trước giờ vẫn luôn yếu ớt, nhìn thấy Cửu Hoàng thúc từ phía xa, thái tử bước nhanh đến, chỉ bước nhanh có mấy bước mà gương mặt của thái tử đã đỏ ửng lên, thở dồn dập.

 

Khó trách Đông Lăng Tử Lãng lại chậm rãi giúp thái tử xuống xe ngựa, một thái tử như thế này, đúng là khiến người ta không thể nào xem hắn như một đối thủ được, với cái cơ thể tàn tạ này, làm sao đảm đương nổi trách nhiệm trị quốc.

 

Nhìn thấy Phượng Khương Trần mặc quần áo lộng lẫy đứng tại góc rẽ, thái tử rõ ràng đã giật mình, thần sắc lo lắng, có cả sự kinh ngạc, cũng có cả vẻ khó hiểu.

 

Cửu Hoàng thúc mời khách đến nhà, Phượng Khương Trần rõ ràng không phải chủ nhà tiếp đãi khách, sao lại ăn mặc nổi bật như thế, đây chẳng phải là muốn cướp sự chú ý của chủ nhà hay sao? May mà phủ của Cửu Hoàng thúc vẫn chưa có nữ chủ nhân, nếu không Phượng Khương Trần ăn mặc thế này chắc chắn sẽ khiến bản thân bị ghi thù.

 

“Phượng Khương Trần bái kiến thái tử điện hạ.” Nàng khuỵu gối hành lễ, không phải nàng không muốn quỳ mà là nếu nàng quỳ thì bộ quần áo đang mặc sẽ bị bẩn ngay.

 

“Miễn lễ.” Ánh mắt thái tử lóe lên, cười ôn hòa với Phượng Khương Trần, tiếp tục đi về phía Cửu Hoàng thúc, sau khi đến gần và nhìn thấy quần áo trên người Cửu Hoàng thúc, thái tử lại ngây người, lập tức nở nụ cười như đã hiểu rõ chuyện gì.

 

Phượng Khương Trần này đúng là không lúc nào quên đi việc thể hiện tâm ý của bản thân, thế mà lại thăm dò trước quần áo Cửu Hoàng thúc sẽ mặc, làm ra một bộ quần áo giống hệt, nàng ta làm như thế chẳng phải đang muốn để Tô Quán biết khó mà lui hay sao?

 

Nữ tử khi yêu thì luôn so đo vài thứ râu ria như thế, thật tình không biết rằng Cửu Hoàng thúc vốn đâu thèm để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, thái tử hành lễ với Đông Lăng Vũ Cửu: “Hoàng thúc.”

 

Thiếu đi một chữ “Cửu”, thái tử đang cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

 

“thái tử lại đây, ngồi.” Sau khi Cửu Hoàng thúc ngồi xuống chủ vị, thái tử mới đi theo ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái. Phượng Khương Trần đứng ở trong góc, không biết mình có nên tiến lên hay không, mà nàng nên ngồi ở chỗ nào đây?

 

Theo lý thì nam nữ chia ra mà ngồi, nhưng chỗ này của Cửu Hoàng thúc chỉ có mỗi một cái bàn, Cửu Hoàng thúc rõ ràng muốn mọi người ngồi cùng nhau.

 

Cửu Hoàng thủ hình như biết Phượng Khương Trần không được tự nhiên, giơ tay mời: “Ngồi đi.”

 

Nam nữ không ngồi chung chiếu đã là quy củ từ trước, nhưng quy củ này trong hoàng tộc thì lại thoáng hơn nhiều, ai dám nói Thiên gia không đúng cơ chứ.

 

“Vâng.” Phượng Khương Trần đáp lời, chậm rãi tiến lên, Phượng Khương Trần vừa bước đi thì mới phát hiện, chỗ vạt áo thế mà lại có thêu hoa sen bằng chỉ vàng, trước đó nàng không phát hiện ra, mà cũng đúng, trước đó nàng đâu có cúi đầu nhìn kỹ váy áo.

 

Theo mỗi bước chân Phượng Khương Trần tiến về trước, khi vạt váy lay động bay về trước theo bước chân thì hoa sen kia cũng từng đóa từng đóa nở rộ theo, khi bước chân rút về thì hoa sen cũng thu vào, có lẽ được thêu ẩn, nếu như không phải đi lại, thêm cả chỗ góc bên trong không được sáng thì hoàn toàn không phát hiện ra.

 

Dù sao, dưới ánh sáng rõ ràng thì sợi thuê cũng không quá rõ ràng.

 

“Cách thêu thật tinh xảo.” Đừng nói là thái tử, đến Phượng Khương Trần cũng ngây ngẩn cả người, vừa đi vừa nhìn xuống đóa sen nở rộ trên vạt áo.

 

Trước đây chỉ nghe nói đến “bộ bộ sinh liên”, bây giờ đã được tận mắt nhìn thấy, Phượng Khương trần kinh ngạc ngắm nhìn, nếu như không phải đang trong tình huống không phù hợp, nàng muốn đi nhiều thêm mấy bước, hoặc là xoay một vòng tại chỗ, thưởng thức thật kỹ cảnh đẹp “bộ bộ sinh liên” này.

 

Phượng Khương Trần vui vẻ cảm thán, Cửu Hoàng thúc hài lòng gật đầu, còn thái tử thì lại tỏ vẻ khó hiểu, y phục của mình mà sao Phượng Khương Trần lại không biết chứ? Chẳng lẽ nàng ta đang cố tình gây sự chú ý với Cửu Hoàng thúc?

 

Thái tử quay sang, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt mà Cửu Hoàng thúc đang nhìn Phượng Khương Trần có ý cười, trong lòng hắn thầm bội phục Phượng Khương Trần đúng là lắm tâm tư, đầu năm nay sao nữ nhân nào cũng đều có suy nghĩ làm thế nào để thu hút sự chú ý của nam nhân không thế.

 

Đám nữ nhân trong hậu cung kia như thế, đến đám nữ nhân trong phủ của hắn cũng như thế, ngày ngày đều vắt hết óc để hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK