Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 771

Đại lao của huyết y vệ gần như chất kín người, Lục Thiếu Lâm bận bịu đến nỗi chân không chạm đất, khoảng thời gian này, người uy phong nhất hoàng thành chính là hắn, thế gia không bắt được lỗi của hắn, hắn làm việc lại rất được lòng hoàng thượng, hoàng thượng cũng tín nhiệm hắn.

Lục Thiếu Lâm rất rõ, địa vị như ngày hôm nay mà hắn nắm giữ không thể tách khỏi sự chiếu cố âm thầm của Phượng Khương Trần, ngay lập tức có qua có lại mới toại lòng nhau, trong cơn hỗn loạn tưng bừng, kết luôn vụ án phụ thân Tôn Dục Từ, thả người ra.

Một đám đông quan chức tham ô nhận hối lộ, việc của phụ thân Tôn Dục Từ vào lúc bình thường chắc chắn sẽ có người nhìn chằm chằm, nhưng hiện tại nào có ai dám đụng chạm gì đến tổng chỉ huy sứ của huyết y vệ chứ, ngộ nhỡ rơi vào tay hắn thì thảm chắc luôn.

Tôn phụ mặc dù ở chỗ huyết y vệ không phải chịu khổ, nhưng nằm mơ cũng không ngờ được bản thân mình còn có thể sống mà ra khỏi huyết y vệ. Lúc ra khỏi nhà giam u ám, Tôn phụ lập tức rơi nước mắt vui mừng.

Tôn phụ rõ hơn ai hết ông có thể sống sót ra khỏi huyết y vệ, tất cả là nhờ có Phượng Khương Trần, mà Phượng Khương Trần làm vậy, hoàn toàn là bởi con gái ông Tôn Dực Cẩn, nhưng Tôn Dực Cẩn đến chết cũng không tin, lúc trước nhiệt tình cứu người sẽ đổi lại được sự báo đáp to lớn nhường vậy của đối phương.

Chín ngày, Tôn phụ đã ra khỏi đại lao, chốn quan trường chao đảo cũng dần dần trở lại bình thường, mọi người ăn ý không ra tay nữa, mà chuyện quan trọng nhất chính là đồ Phượng Khương Trần cần đã đến rồi, nàng muốn cho sự việc lần này một cái kết.

“Phượng Khương Trần, ngươi xem một chút đây có phải là cái gương gì đó ngươi cần không?” Tô Văn Thành đích thân đến nhà, đem gương mà Phượng Khương Trần nhờ hắn chế tạo đến.

Gương sáng long lanh, bằng phẳng hoàn hảo, hình bóng Phượng Khương Trần chiếu lên gương hiện ra rõ ràng, Phượng Khương Trần đi ra ngoài, đem gương này nhắm ngay dưới ánh sáng mặt trời, tia sáng chiếu vào gương, khúc xạ chiếu lên cửa.

“Hiệu quả rất tuyệt, ngươi làm bao nhiêu tấm?” Phượng Khương Trần hài lòng gật gật đầu, ngày mai là thời điểm tiên đoán rồi, có thể ra tay diệt người rồi.

“Một nghìn tấm, làm sao thế? Ngươi đã nói chỉ cần ta có thể làm ra được, thứ này sẽ thuộc hết về ta, ta có thể tùy ý buôn bán mà.”

Tô Văn Thanh là một thương nhân, hắn nắm được giá trị của tấm gương này, lập tức căng thẳng nói.

Phượng Khương Trần lườm hắn một cái: “Yên tâm đi, ta không phải ngươi, ta không để tiền trong mắt, một nghìn chiếc gương này ngươi cho ta mượn dùng một lát, đương nhiên còn cần phải cho ta mượn một nghìn người nữa.”

“Ngươi muốn làm gì?” Tô Văn Thành không yên lòng nói, tuy bảo rằng Cửu Khánh đã từng căn dặn hắn, để hắn toàn lực phối hợp với Phượng Khương Trần, nhưng Phượng Khương Trần rõ ràng không phải là đang làm việc thiện, hắn cũng không muốn bị liên lụy.

Đáng tiếc, không kịp nữa rồi, Phượng Khương Trần nhe răng nở nụ cười: “Giết người!”

Phượng Khương Trần loáng một cái, để tia sáng khúc xạ đến trên mặt Tô Văn Thanh.

Giết người là không sai, nhưng Phượng Khương Trần vẫn không ngớ ngẩn đến nỗi dùng gương giết người, vật này tuy rằng cũng có thể giết người, nhưng mầm họa ngầm quá lớn, việc nàng tìm Tô Văn Thanh chế tạo gương, cũng chẳng phải chuyện bí mật gì, người ta mà đã quyết thì nhất định có thể tra ra được. Nàng muốn giết người là thật, nhưng cũng không muốn để lửa bén đến người mình.

Giết người một cách quang minh chính đại, nhưng phải lén lút mưu tính tốt, đồ nàng đã chuẩn bị xong, chỉ cần chờ cơ hội là xong.

Đêm đó, Phượng Khương Trần mặc cả thân đồ đen đi ra khỏi Tôn phủ, đi tới địa điểm đã hẹn trước với Tạ hoàng quý phi, sau khi dùng mật ngữ giao thiệp xác định thân phận của người đến thì liền lên xe ngựa, chuẩn bị từ ám đạo lẻn vào hoàng cung.

Hết thảy đều rất thuận lợi, nhưng lên xe ngựa rồi, Phượng Khương Trần mới phát hiện trong xe ngựa vậy mà lại có người, Phượng Khương Trần sững sờ, sau đó lại như không có việc gì ngồi xuống.

Nàng không phải tiểu thư khuê các chưa trải sự đời, gặp phải tình huống như vậy không có gào thét hô hét gì, hơn nữa nếu đối phương muốn giết nàng thì đã ra tay từ lâu rồi.

Đối phương không biết là đang có ý gì, chỉ nấp trong một góc xe ngựa không nhúc nhích, Phượng Khương Trần cẩn thận ngẩng đầu, nhờ ánh trăng soi Phượng Khương Trần cuối cùng cũng biết người đó là ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK