Chương 1732
Lam Y Lâm to vẻ đắc chím hệt như bản thân nàng ta đã phát biểu một điều gì đó vĩ đại đáng để tuyên dương, càng nói càng mạnh miệng, ánh mắt khi nhìn Phượng Khương Trần cũng vô cùng quái lạ. Sự hoài nghi trong lòng Phượng Khương Trần càng trở nên sâu hơn, ánh mắt nhìn Lam Y Lâm đầy vẻ dò xét.
Vị cô nương họ Lam này, có phải cũng giống như nàng không?
Lam Y Lâm có phải đến từ một nơi với nàng hay không, Phượng Khương Trần trên cơ bản đã có thể xác định được, cũng có thể khẳng định rằng cô nương này không hề có ý xấu gì khác, chí ít là không giống như Lý Tưởng, lấy việc thống nhất thiên hạ làm mục tiêu. Nhưng…
Nói thế nào đây, người không xấu như Lam Y Lâm cứ một hai phải trắng, cảm giác tự cho mình là đúng này, cảm giác ưu việt của chính nàng ta quá mạnh, hệt như ngoại trừ nàng ta ra, những người khác đều là kẻ ngu ngốc, nhất là ánh mắt mà nàng ta nhìn nàng, luôn mang theo sự cảm thông trộn lẫn với sự đắc ý.
Từ đầu đến cuối nàng chưa hề nói một câu nào, Lam Y Lâm lại tự động xem nàng thành kẻ lụy tình, tự nàng ta phong vai cho mình thành một thánh mẫu với tinh thần trợ giúp các nữ tử khác. Lam Y Lâm liên tục nói không ngừng, muốn giúp nàng trở nên càng tự tin hơn, hấp dẫn hơn, khiến nàng trở nên mê đảo ngàn vạn nam nhân.
Nghe thấy Lam Y Lâm định phác thảo bản thiết kế ở ngay tại chỗ, Phượng Khương Trần có một loại cảm giác lạnh lẽo toàn thân, nếu như nàng ta thật sự làm như thế mới biến mọi chuyện thật sự trở thành đại bi kịch.
Phượng Khương Trần cự tuyệt ý tốt của Lam Y Lâm, đánh chế cũng không cần Lam Y Lâm giúp nàng biến bản thân trở nên trắng trẻo xinh đẹp nữa, càng không cần phải chấp nhận đề nghị Lam Y Lâm thiết kế quần áo giúp nàng.
Nhìn chiếc quần quái dị trên người Lam Y Lâm, Phượng Khương Trần liền biết ngay nàng ta tuyệt đối không có một tí thiên phú thiết kế nào, rõ ràng là đang vẽ lại quần áo ở thời hiện đại mà thôi. Còn về tỉ suất quay đầu trên đường lớn mà phải mặc bikini hay quần áo lộ ngực lộ đùi gì đó. Tỉ suất quay đầu tuyệt đối gì đó, vào hôm đại hôn nàng đã biết nó là gì rồi.
Thẩm mỹ quan của thời hiện đại và thời cổ đại không giống nhau, đồ có thể lưu hành ở thời hiện đại mà đặt vào thời cổ đại là không thể thực hiện được, không phải là vấn đề có được hay không mà là hoàn cảnh không cho phép, giống như chuyện ở thời hiện đại thì không được phép có nô lệ vậy.
Nghe thấy Phượng Khương Trần cự tuyệt, Lam Y Lâm cũng không giận, mà hai mắt càng tỏa sáng, bắt đầu quyết định bịa ra một câu chuyện về nàng.
Đại ý là bởi vì nàng quá xấu nên bị nam nhân bỏ rơi, nhận phải tổn thương vì tình, thế là suốt ngày mặc đồ nâu đồ xám, biến quần áo mình mặc thành phong cách của bà cụ non, không thèm để ý đến vẻ ngoài của mình, hoàn toàn tuyệt vọng vào nam nhân.
Lam Y Lâm hoàn toàn không cho Phượng Khương Trần cơ hội để nói chuyện, cứ tự mình nói, sau khi nói xong vẫn không quên vỗ vỗ lên vai nàng, an ủi: “Trần Khương cô nương đừng đau buồn, nam nhân kia vứt bỏ ngươi là do hắn không hiểu điểm tốt của ngươi, ngươi cứ yên tâm, người nam nhân tiếp theo của ngươi sẽ tốt hơn, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm một người tốt hơn.”
Đổ mồ hôi hột… đối mặt với sức tưởng tượng của Lam Y Lâm, Phượng Khương Trần thật sự vô cùng bội phục, cô nương này quả thật là biến mình trở thành thượng đế, còn nàng thì chính là một linh hồn mơ mơ màng màng lang thang khắp thế giới rộng lớn này, chờ đợi nàng ta đến cứu vớt.
Sau một loạt phát biểu an ủi này kia, Lam Y Lâm cuối cùng nhớ đến việc trưng cầu ý kiến của đương sự là nàng: “Trần Khương cô nương, có phải ta đã đoán đúng rồi hay không?”
Người ta đã nói đến thế rồi, nàng còn có thể nói gì nữa đây, nàng mà nói không phải thì nàng ta chắc chắn sẽ nói là nàng đang cố che giấu. Phượng Khương Trần chỉ có thể miễn cưỡng cười cười.
Mà nàng không phủ nhận, trong mắt Lam Y Lâm chính là ngầm thừa nhận, Lam Y Lâm càng đắc ý hơn, sau đó không ngừng bàn luận về nam nữ bình đẳng với nàng, nữ tử phải tự khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, nữ nhân cũng có thể chống đỡ một nửa bầu trời này, thậm chí còn nói đến…