Chương 883
Từ xưa đến nay, có rất ít các trận chiến lấy ít thắng nhiều, ngẫu nhiên có một ít đều được coi như là kinh điển để giáo dục, nhưng kinh điển thì không thể bắt chước, trong thời đại vũ khí lạnh, nhiều binh lính hơn chắc chắn là một lợi thế.
Đối mặt với câu hỏi của Phượng Khương Trần, Tô Vân Thanh liền hoảng hốt, thiếu chút nữa liền để lộ sự thật bên trong: “Biên cảnh có biến động nên Vũ Văn Nguyên Hòa đã chiêu thêm binh.” Cái lý do này ngay cả chính hắn cũng không tin được, vậy mà hắn vẫn cảm thấy Phượng Khương Trần sẽ tin, vì cuối cùng cũng chỉ là một nữ nhân thì làm sao hiểu những việc này.
“Hoàng Thượng có biết việc này không?” Phượng Khương Trần nhạy bén phát hiện sự tình không thích hợp, dựa vào việc Hoàng Thượng vô cùng chán ghét và phòng bị đối với Vũ Văn Nguyên Hòa, thì sao có thể cho phép Vũ Văn Nguyên Hòa xây dựng binh lính của mình.
50 vạn đại quân, Đông Lăng vốn có tất cả là trăm vạn đại quân, Vũ Văn Nguyên Hòa liền chiếm một nửa, Hoàng Thượng làm sao có thể chấp nhận.
Làm gì có ai sẽ chấp nhận chứa một người ngủ ngáy trên giường của mình, Vũ Văn Nguyên Hòa có năm mươi vạn đại quân trong tay, ngày nào đó muốn khởi binh tạo phản thì Hoàng Thượng chỉ có nước giơ tay đầu hàng.
“Không biết.”
“Tự động chiêu mộ? Hắn gan cũng thật lớn nha, không sợ chết sao?” Phượng Khương Trần ánh mắt sắc bén, nhìn đến Tô Vân Thanh chột dạ phải dời mắt: “Việc này hắn đều có tính toán, ngươi đâu phải không biết hắn không phải là người làm việc lỗ mãng.”
Phượng Khương Trần không nói gì, chỉ cười lạnh một tiếng, chính vì nàng biết rõ nên mới thấy được sự việc đã rất nghiêm trọng.
Vũ Văn Nguyên Hòa là người của Cửu Hoàng thúc, mà Tô Vân Thanh giúp Vũ Văn Nguyên Hòa tới như vậy thì suy ra hắn cũng là người của Cửu hoàng thúc, đồng dạng còn có Lam Cửu Khánh và Bộ Kinh Vân.
Phượng Khương Trần mơ hồ đã biết rõ Cửu Hoàng thúc muốn làm cái gì, chỉ là nàng vẫn không nghĩ ra được cái vị trí mà hắn muốn kia cần phải làm nhiều điều phiền toái vậy sao?
“Nếu hắn đã có tính toán, vậy việc này nói với ta có ích gì. Tô công tử, công việc của các người ta không biết cũng không muốn bị kéo vào, ta chỉ là một dân chúng bình thường, muốn thanh đạm sống qua ngày mà thui.” Tạo phản, loại chuyện này nàng làm không được, nàng vốn chán ghét chiến tranh vì nếu nó diễn ra sẽ có rất nhiều người chết.
Bác sĩ là bàn tay duy nhất của thượng đế, nhưng mà đôi tay này lại không thể cứu được nhiều người.
Tô Vân Thanh cười khổ, Phượng Khương Trần này thật đúng là thông minh, một chút liền biết hết thảy: “Khương Trần, cuộc sống thanh tĩnh đối với ngươi là một chuyện quá xa xỉ, ngươi nếu đã dính dáng tới người nọ thì vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến hai từ thanh tĩnh. Chuyện sau này ta không nói đến, trước mắt nói chuyện hiện tại đi, ngươi liền không thoát được việc đánh bom ngự sử.”
Mọi người đều biết người đó là ai.
Phượng Khương Trần nhắm mắt thở dài trong lòng.
Đúng vậy, nàng không thể thoát khỏi người đó. Ba chữ Cửu Hoàng thúc đã được dán trên người nàng.
Cho dù Cửu Hoàng thúc có tranh hay không tranh nàng đều phải đứng về phía hắn, bởi vì nếu Cửu Hoàng thúc thua thì bọn người kia cũng không bỏ qua cho nàng.
“Ta thật sự không giúp được gì.” Phượng Khương Trần thở dài, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối thì có thể làm được gì chứ. Lương thực để nuôi năm mươi vạn đại quân nàng biết lấy ở đâu.
Thời xưa, sản lượng ngũ cốc vô cùng thấp, gạo trắng lại càng xa xỉ, người bình thường cả đời cũng không được ăn mấy ngụm gạo trắng.
Hoa Hạ ngày xưa vẫn luôn thiếu thốn lương thực, ngay cả thời hiện đại thì Hoa Hạ vẫn phải nhập khẩu gạo và lúa mì. Nàng là một bác sĩ quân đội, chứ không phải là đệ tử của Vương Long Bình, người sáng tạo ra lúa lai, nàng tốt nghiệp trường y chứ không phải đại học nông nghiệp.