Chương 592
“Đây là cái quái gì vậy, lợi hại như vậy.” Ánh mắt Lam Cửu Khánh hiện lên một tầng ngưng trọng.
Đứng trước loại vũ khí này, cho dù võ công của hắn cao đến đâu cũng là vô dụng. Lực nổ này không phải là loại lực mà người thường có thể chống lại, nếu có loại thuốc nổ này thì người trong thiên hạ còn phải đánh nhau sao?
Không thể không nói, Lam Cửu Khánh thật sự bị loại vũ khí này dạo sợ rồi!
“Cẩm Lăng, đừng đứng lên, mau nằm sấp xuống.” Tư thế của hai người lúc này có chút vặn vẹo, Vương Cẩm Lăng ghé sát lên người Phượng Khương Trần, toàn bộ sức nặng đều đè lên người nàng.
“Khương Trần, thương thế của ngươi…” Vương Cẩm Lăng sợ Phượng Khương Trần bị chính bản thân mình đè chết mất.
“Ta không sao.” Phượng Khương Trần cắn răng nói.
Vốn dĩ sẽ không có chuyện gì đâu, nhưng nếu một trận bom nữa dội đến thì phỏng chừng sẽ xảy ra chuyện thật. Nàng với Vương Cẩm Lăng tránh được chỗ trung tâm của thuốc nổ nhưng số dư lực vẫn còn lực sát thương rất lớn, trên người hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ bị đánh đến, nhưng so với mất tay mất chân thì vẫn may hơn là mất mạng.
Ánh lửa bắn ra bốn phía, mùi thuốc súng tận trời. Vữa nãy còn là nơi đường cái phi thường náo nhiệt, nháy mắt liền biến thành địa ngục trần gian, nơi nơi đều là tiếng khóc la, kêu rên thống khổ.
Phượng Khương Trần nghe thấy vậy trong lòng không nhịn được liền chua xót, cả gương mặt phủ đầy một mảng hoảng hốt. Tựa như nhớ lại hình ảnh khi trước lúc mình còn ở trên chiến trường, ở cái thời đại mà nơi nơi giăng đầy khói lửa chiến tranh, sau đó cầm chiếc hòm thuốc xuyên qua đến thời đại này lại gặp phải cảnh mưa bom bão đạn.
“Chẳng lẽ thực sự có người giống như ta, đến từ một thế giới khác. Mà kẻ đó còn đem thứ thuốc nổ chết tiệt không nên tồn tại này đến đây. Cuối cùng chỉ biết làm hại dân chúng khổ cực, thiên hạ đại loạn. Ở trong thời đại này hoả lực của các loại vũ khí lạnh gần như là sự tồn tại vô địch, nhưng đây chính là phá hỏng quy tắc, giết hại sinh linh.” Kiếp trước nơi Phượng Khương Trần yêu thích nhất chính là chiến trường nhưng chán ghét nhất cũng chính là chiến trường, bởi vì ở nơi đó sinh mệnh con người quá mức mỏng manh.
Mà ngày hôm nay, nàng lại bắt gặp hình ảnh ấy một lần nữa.
Đứng trước thứ thuốc nổ kia sinh mệnh con người không thể chịu đựng được một kích nổ. Vốn dĩ dân chúng vô cùng cao hứng đi xem náo nhiệt, ngờ đâu giây tiếp theo liền nhà tan cửa nát, bọn họ đều là người vô tội, nhưng mỗi khi có chuyện gì không may xảy ra thì kẻ hứng chịu luôn là bọn họ.
Phượng Khương Trần chỉ chực trào nước mắt.
“Khương Trần, ngươi đang nói cái gì vậy?” Thanh âm của Phượng Khương Trần không nhỏ, Vương Cẩm Lăng ở gần như vậy đương nhiên là không thể không nghe thấy. Vương Cẩm Lăng đối mặt với thuốc nổ cũng không có hoảng nhưng lúc này đây đột nhiên lại trở nên luống cuống.
Đến từ thế giới khác? Còn có thuốc nổ, vũ khí lạnh, những thứ này hắn nghe đều không hiểu.
Vương Cẩm Lăng đột nhiên phát hiện Phượng Khương Trần hình như ở một nơi cách hắn rất xa, bất giác liền hốt hoảng ôm chặt lấy nàng : “Khương Trần, đừng dọa ta!”
Bước chân Lam Cửu Khánh đang xông lên phía trước thì dần dần chậm lại, khó tin nhìn người đang té ngã trong lòng Phượng Khương Trần.
Hoả dược? Phượng Khương Trần vậy mà lại biết đây là thứ đồ gì, thế giới khác? Nàng rốt cuộc là ai? Nàng không phải là đích nữ của Phượng tướng quân sao? Nhưng cũng có chút không giống…
Đối với việc Phượng Khương Trần biết đến hoả dược, Lam Cửu Khánh có thể lý giải được bởi lần trước cái ‘ám khí’ vô cùng đặc biệt mà Phượng Khương Trần dùng cũng có thể cùng dạng với hoả dược này.
Chỉ là Lam Cửu Khánh vô cùng kinh ngạc khi thấy nàng nhắc đến cái thế giới khác kia. Thế nên hắn mới chợt nghĩ, nếu Phượng Khương Trần biết thứ hoả dược này, liệu có phải hay không nàng cũng biết cách tạo ra chúng?
Phượng Khương Trần sửng sốt, ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn Vương Cẩm Lăng. Bởi vì tầm mắt khá gần nên tất cả những lo lắng, bất an, nghi hoặc trong đáy mắt của đối phương nàng đều nhìn rõ hết vậy nên liền cảm thấy buồn bực, nàng biết mình vừa mới nói ra những lời không nên nói.
Vương Cẩm Lăng hoảng, nàng càng hoảng, nàng cố né tránh nhưng lại phát hiện né không được, do dự nửa ngày mới quyết định nói ra chuyên thuốc nổ kia, nhưng chính vào lúc này, đám Trác Đông Minh với Tôn Tư Hành đang lao xuống tìm bọn Vương Cẩm Lăng thì phát hiện hai người góc này, liền vội vàng vọt tới.
“Khương Trần, Cẩm Lăng, các ngươi không xảy ra chuyện gì là tốt rồi, làm ta sợ muốn chết.”
Trác Đông Minh cùng Tôn Tư Hành vội vàng chạy tới chỗ hai người, nhưng đúng lúc ấy thì có một đống bao thuốc màu đen bay tới.
“Mau lên, nằm úp xuống.”