Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1735

Ngay cái chớp mắt khi Phượng Khương Trần xuống ngựa kia, gã nam nhân đang nấp trong một góc vắng vẻ của quán trà cũng di chuyển. Đôi mắt giống như chưa tỉnh ngủ hoàn toàn của gã đột nhiên trở nên sắc bén tàn nhẫn, quét sạch mọi cảm giác nghèo túng vất vưởng trên người gã trước đó, bay thẳng ra khỏi quán trà.

“Lam cô nương?” Phượng Khương Trần xuống ngựa, đến bên cạnh Lam Y Lâm, khi nàng đang chuẩn bị ngồi xuống xem xét Lam Y Lâm có chết hay không thì đúng lúc này sau lưng truyền đến một luồng sát khí lạnh lẽo, thân thể Phượng Khương Trần cứng đờ: “Kẻ nào.”

Thứ sát khí lạnh lẽo đã kề cận ngay sau lưng, Phượng Khương Trần biết giờ này nàng quay người lại chắc chắn sẽ không kịp nữa, đối phương đã đến quá gần, trái tim Phượng Khương Trần đã sắp nhảy đến cổ họng, nếu như không tránh nổi lần này, nàng nhất định sẽ phải chết.

Khốn kiếp!

Rốt cuộc là ai chứ, lại trùng hợp đến như thế, chọn ngay lúc cht và Vương Cẩm Lăng vừa rời đi mà ra tay với nàng.

Phượng Khương Trần chắc chắn đối phương đã theo đuôi bọn họ rất lâu rồi, không phải chỉ mới ngẫu nhiên tìm được cơ hội tốt như thế. Người này chắc chắn rất lợi hại, thế nên mới có thể che giấu được hơi thở của mình, dọc cả đường đi bọn họ không hề phát hiện ra tí gì.

Mũi kiếm đã chạm vào da thịt, Phượng Khương Trần biết lúc này không thể do dự được nữa, thoáng nhìn sang Lam Y Lâm ngã trên đất, Phượng Khương Trần không nghĩ nhiều nữa mà ngã quỵ theo về phía trước, ghé lên trên người Lam Y Lâm, nhờ vào đó mà tránh được mũi kiếm.

“A…”

Phượng Khương Trần nhào thẳng lên người Lam Y Lâm, đè nặng trên người nàng ta, Lam Y Lâm hét lên một tiếng thảm thiết, tứ chi đều giật mạnh hất lên, rồi lại ngã xuống.

Ách… cô nương này vẫn chưa chết.

Không để Phượng Khương Trần có quá nhiều thời gian suy nghĩ, đối phương đâm một nhát mà vẫn chưa trúng nên vội vàng đâm tới thêm nhát nữa, Phượng Khương Trần cũng không kịp quản xem Lam Y Lâm sống chết ra sao, nàng chống hai tay, lăn một vòng trên người Lam Y Lầm, tránh khỏi kiếm của đối phương.

Nàng thì tránh đi được, nhưng Lam Y Lâm thì thật thê thảm, ngay khi Phượng Khương Trần lăn người tránh đi, thanh kiếm kia vốn đâm về phía nàng lại đâm trúng vào người Lam Y Lâm.

“Phụp phụt…”

Máu tươi nóng hổi bắn ra, vẩy ra quần áo Phượng Khương Trần, mùi máu tươi quen thuộc khiến toàn thân Phượng Khương Trần căng cứng. Phượng Khương Trần muốn đứng dậy nhưng đối phương không cho nàng cơ hội đó, cứ đâm tới hết nhát này tới nhát khác, Phượng Khương Trần chỉ có thể tiếp tục lăn vòng tránh đi. Lam Y Lâm trở thành tấm đệm thịt bị nàng đè tới đè lui, lại vì nàng mà trúng một nhát kiếm, nếu không ngừng lại chắc cái mạng nhỏ của nàng ta cũng sắp xong tới nơi rồi.

Tên thích khách này đến đế giết nàng, nàng đã đem Lam Y Lâm ra đỡ hai lần, không thể quá đáng hơn được nữa, Phượng Khương Trần lại lăn ra xa hai ba vòng nữa. Tên sát thủ kia quả nhiên là đẩy Lam Y Lâm sang bên không đuổi theo nữa, Phượng Khương Trần không tìm được nổi một cơ hội để bò dậy, nhưng nàng lại tìm thấy một cơ hội khác, móc súng ra.

Cảm tạ trời đất, vừa nãy sau khi dùng nó xong ở trong quán trà, nàng đã tiện tay nhét vào trong ngực, nếu không lúc này đúng là không lôi ra nổi rồi.

Khụ khụ… nếu như Phượng Khương Trần biết được tên sát thủ kia phát hiện ra thân phận của nàng là dựa vào cây súng đó thì hẳn nàng sẽ không cảm tạ trời đất nữa.

“Bang… bang…” Trong lúc hỗn loạn, Phượng Khương Trần không có thời gian để ngắm bắn, chỉ có thể bắn loạn vài phát.

“Đây chính là pháp bảo hộ thân của ngươi à? Điêu Trùng Tiết.” Sát thủ dường như hiểu rất rõ tầm đạn bắn ra, ngay khi nàng nổ súng, hắn chỉ bước một bước đã tránh được khỏi làn đạn, không chỉ như thế, hắn còn có thể đưa tay bắt lấy được một viên đạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK