Chương 1247
Ha ha…… Gia tộc của hắn, hắn vì gia tộc mà dốc hết tâm huyết, hắn vì gia tộc mà từ bỏ cơ hội tự mình lập gia, kết quả thứ đầu tiên vứt bỏ hắn lại là gia tộc
Người thân ở chung với hắn hơn hai mươi năm vậy mà so ra lại kém xa Phượng Khương Trần một người bằng hữu hắn mới quen không tới một năm, thật không biết hắn nên buồn hay nên vui đây…
Vương Cẩm Lăng vừa mới tỉnh lại, Phượng Khương Trần lúc này đã gần như là mừng như điên căn bản không phát hiện Vương Cẩm Lăng có gì không thích hợp, cũng không phát hiện trong mắt Vương Cẩm Lăng chợt lóe qua bi thương.
Sau khi mừng rỡ qua đi, Phượng Khương Trần liền đem canh dinh dưỡng vẫn luôn dùng đèn cồn giữ nhiệt bưng qua.
“Cẩm Lăng, ngồi dậy uống chút canh đi.” Phượng Khương Trần đem Vương Cẩm Lăng đỡ lên, cẩn thận đút đồ canh cho hắn.
Vương Cẩm Lăng nhìn Phượng Khương Trần mỉm cười, nụ cười sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi giống như lúc hai người mới quen, dường như hắn chưa oán hận qua ai bao giờ.
Há miệng phối hợp cho Phượng Khương Trần đút ăn, không có chút nào oán giận với tình cảnh của chính mình cùng với đám người nhà ích kỷ kia. Hắn là Vương Cẩm Lăng, là người mà cho dù tất cả người trong thiên hạ đều vứt bỏ hắn, hắn cũng có thể hưởng thụ cuộc sống, nhiệt tình yêu thương sinh mệnh. Oán, hận đều quá trầm trọng, hắn không thích mang theo cảm xúc oán hận vào cuộc sống hàng ngày của mình, cho nên đều duy nhất hắn sẽ làm chính là buông tay.
Buông tay, tại một khắc gia tộc từ bỏ hắn thì hắn cũng từ bỏ gia tộc của mình. Bắt đầu từ bây giờ hắn sẽ đem chính mình đặt ở vị trí thứ nhất mà không phải đem gia tộc đặt lên đầu tiên nữa.
Sau một trận cửu tử nhất sinh, còn có lợi ích mang đến từ việc gia tộc từ bỏ hắn cũng đủ để trả hết công ơn sinh thành cùng nuôi dưỡng của gia tộc và cha mẹ đối với hắn. Từ một khắc gia tộc bỏ rơi hắn, hắn đã không còn là đại công tử sống vì Vương gia nữa mà chỉ là Vương Cẩm Lăng, một nam tử bình thường sống vì chính mình.
Vương Cẩm Lăng oán hận đều chỉ trong nháy mắt, trong nháy mắt hắn mở ra oán hận, cũng trong nháy mắt hắn buông tay, Phượng Khương Trần từ đầu tới đuôi đều không biết Vương Cẩm Lăng tại một khắc lúc hắn tỉnh lại đã làm ra quyết định gì.
Thời gian kế tiếp, Vương Cẩm Lăng đem chính mình giao phó cho Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần bảo hắn làm cái gì, hắn liền làm cái đó, đã nghe lời lại rất phối hợp, thế nhưng là…… Nằm bất động tại chỗ thời gian lâu vẫn luôn sẽ xuất hiện một số chuyện xấu hổ, ví dụ như đi tiểu tiện.
Ăn xong lại uống nước thì việc cần đi tiểu tiện cũng liền theo đó mà đến, tuy rằng Vương Cẩm Lăng rất rõ ràng quần áo trên người hắn là do Phượng Khương Trần thay ra, bên trong cũng thay đổi toàn bộ, hơn nữa trên người cũng khô mát rất nhiều, Phượng Khương Trần khẳng định đã giúp hắn lau thân thể, nhưng mà lúc ấy hắn hôn mê, hơn nữa hai người đều ăn ý không đề cập tới việc này, cho dù có cảm thấy xấu hổ cũng chỉ nghĩ ở trong lòng, nhưng hiện tại……
Hắn hiện tại tỉnh táo liền muốn đi tiểu tiện nhưng cố tình lại không có chút sức lực nào để hoạt động, giống như tình trạng bây giờ hắn căn bản không cách nào đứng lên. Vương Cẩm Lăng đã nỗ lực nín nhịn nhưng luôn sẽ có lúc tới cực hạn không thể nhịn được, hắn vốn có danh là trích tiên đại công tử quả thật không có sai, nhưng hắn cũng là con người nha, mà đã là người thì tất có ba việc gấp, hắn đã nín nhịn rất lâu rồi, nếu để mất khống chế một cái trực tiếp tiểu trên người vậy càng mất mặt……
Trải qua nữa buổi, rốt cuộc Vương Cẩm Lăng cũng không thể nhịn được nữa, mặt liền đỏ, lông mi thật dài nhẹ chớp, ngượng ngùng nói: “Cái kia, Khương Trần, ta, ta muốn……” Dù đã làm tốt chuẩn bị ở trong lòng, nhưng lời đến bên miệng vẫn là nói không nên lời.
Loại sự tình này, thật là phá hư không khí cùng hình tượng.
“Cẩm Lăng, ngươi làm sao vậy?” Phượng Khương Trần là bác sĩ, không phải hộ lý, cho nên có một số việc khó tránh khỏi sẽ sơ sẩy, hơn nữa sau khi biết Vương Cẩm Lăng an toàn, cả người nàng cũng thả lỏng xuống, ngay sau đó cảm giác mệt mỏi mãnh liệt đánh úp lại, tinh thần Phượng Khương Trần cũng không phải tốt cho lắm, đầu óc cũng tự nhiên không linh hoạt như ngày thường.