Chương 746
“Đa tạ Lý đại nhân, đa tạ Lý đại nhân.’’ Đồng Dao liên tục nói cảm tạ.
Nhưng đúng lúc này, Đồng Giác đột nhiên lao ra khỏi nội viện, vẻ mặt hoảng loạn: “Đồng Dao, sao ngươi còn ở đây, nước đâu, nước sạch đâu?’’
Đồng Giác nghẹn nào, không thèm liếc nhìn Lý Tuần một cái, vừa mở miệng đã trách mắng Đồng Dao, Đồng Dao vội vàng cáo tội một tiếng, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Đồng Giác cũng lo lắng chạy vào trong nội viện, vừa mới chạy hai bước, dường như lúc này mới nhớ đến đám người Lý Tuần cũng đang ở đây, nàng vội vàng dừng lại, xoay người hành lễ với Lý Tuần: “Lý đại nhân, tiểu thư nhà ta bị bệnh nhẹ nên tiếp đãi không chu đáo, xin đại nhân thứ lỗi, chỉ là nơi này là nội viện, Lý đại nhân ở đây e là không tiện cho lắm, vì thế xin ngài hãy dời bước.’’
Những lời của Đồng Giác đủ khách khí nhưng lại thiếu cung kính, Lý Tuần cũng không thèm để ý, hắn biết bởi vì chuyện của Phượng Khương Trần, người trong Phượng phủ ít nhiều cũng oán hận hắn mấy câu, nhưng hắn cũng chỉ là người thấp cổ bé họng nghe lệnh làm việc mà thôi.
“Nếu có chuyện gì, hai vị cô nương cứ sai người đi đến tiền viện gọi ta một tiếng.’’ Lý Tuần cũng không ở đây khiến người ta cảm thấy khó chịu, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Sau khi đến ngoại viện, phát hiện cấp dưới của mình đang âm thầm truyền tức của Phượng phủ ra ngoài, Lý Tuần cũng chỉ thở dài một tiếng rồi xem như không nhìn thấy gì.
Lúc này, điều duy nhất mà hắn có thể làm chính là không bỏ đá xuống giếng, nhưng cấp dưới muốn đưa tin tức của Phượng Khương Trần ra ngoài, hắn cũng không quản được, bởi vì chủ nhân đứng sau những người đó không phải là nhân vật mà một chức quan ngũ phẩm đeo đao nho nhỏ như hắn có thể chọc vào.
“Tiểu thư, người không sao là tốt rồi.’’ Đồng Giác và Đông Dao giúp Phượng Khương Trần thay một bộ quần áo sạch sẽ, nhìn thấy nàng vẫn hoàn hảo không bị thương chỗ nào, hai người mới thôi lo lắng.
“Để các ngươi lo lắng rồi.’’ Phượng Khương Trần yếu ớt an ủi.
Mặc dù đã tỉnh lại nhưng không có nghĩa là không sao cả, nàng vừa bị thương vừa trúng độc, hơn nữa cơ thể vốn đã không tốt, lúc này sức khoẻ cực kỳ yếu ớt.
Cho nên nàng mới dể Đồng Giác và Đồng Đao ra ngoài cùng một lúc, một là để cho những người bên ngoài nhìn thấy chậu máu kia không phải của nha hoàn mà là của Phượng Khương Trần nàng, hai là để thuận tiện kích hoạt túi trị liệu thông minh chuẩn đoán cho mình.
Trúng độc, đây là kết quả chuẩn đoán của túi trị liệu thông minh, Phượng Khương Trần thực sự khong ngờ có người lại ra tay tàn nhẫn với nàng như thế, có lẽ Hoàng thượng cũng đã biết chuyện này, nếu không sẽ không giảm lỏng nàng một tháng, đồng thời ra lệnh cho Cấm vệ quân canh giữ.
Lúc ấy nàng vẫn còn đang suy nghĩ không hiểu tại sao Hoàng thượng lại xử nhẹ như thế, hoá ra sau lưng còn có những chuyện như thế này.
Phượng Khương Trần bĩu môi, ngay cả thủ đoạn hạ độc cũng đã dùng đến, có lẽ là muốn dồn nàng vào chỗ chết, nhưng càng như thế nàng càng không để những người đó toại nguyện, Phượng Khương Trần nàng phải sống thật tốt khiến bọn họ tức chết.
Đồng Dao dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, nhìn thấy sắc mặt khó coi của tiểu thư, nàng vội vàng bưng bát canh nóng hổi đang đặt trên bàn đến trước mặt Phượng Khương Trần: “Tiểu thư, người uống một chút canh nhân sâm đi, nô tỳ đã hầm kỹ với lửa nhỏ, bổ máu bổ khí.’’
Mấy thứ này vẫn luôn được đặt trên bếp hâm nóng để khi Phượng Khương Trần tỉnh lại có thể uống bất cứ lúc nào, ngay cả khi hôn mê bọn họ cũng có thể đút cho nàng uống vài ngụm.
Mặc dù không thích mùi vị của món canh nhân sâm này nhưng Phượng Khương Trần vẫn hợp tác uống hết, sau khi uống cạn một bát canh nhân sâm, sắc mặt của nàng đã tốt hơn rất nhiều, âm thanh nói chuyện cũng lớn hơn một chút.
“Những người bên ngoài như thế nào?’’ Nàng bảo Đồng Giác và Đồng Dao nói với bên ngoài rằng mình đang bệnh nặng sắp chết, một vì muốn đối phương buông lỏng canh giác, đồng thời muốn biết rốt cuộc đám Cấm vệ quân đó đang định làm gì để có sự chuẩn bị trước.
Con thỏ nhỏ tức giận cũng sẽ cắn người, nàng không thể cứ ở trong trạng thái bị động như thế này mãi được, mặc dù bây giờ nàng chưa nghĩ ra biện pháp đánh trả nào nhưng cũng không thể ngồi chờ chết…
Đồng giác và Đồng Dao tỉ mỏ kể lại cuộc nói chuyện của mình với đám người Lý Tuần và vẻ mặt của bọn họ khi nghe được tin tức Phượng Khương Trần bệnh nặng nguy kịch, không dám bỏ sót bất cứ chi tiết nhỏ nhặt nào.