Chương 1196
Phượng Khương Trần đút giải độc đan cho Dạ Diệp xong, mới ngẩng đầu lên nói: “Bạc.”
Một thị vệ bình thường có thể xuất ra mười lượng vàng sao? Nếu có thể, nàng sẽ không để ý mà nhận, không có ai chê tiền bao giờ.
“Vâng, Phượng cô nương, ngày mai hạ thần nhất định sẽ đem tiền chẩn bệnh đến.” Thị vệ đầu mục vừa nghe là bạc lập tức biết không phải Phượng Khương Trần chẩn bệnh vì tiền, Phượng Khương Trần làm việc ngay thẳng, không cần mang báo ân.
Phượng Khương Trần vừa gật đầu, thể hiện mình đã nghe thấy, vừa kiểm tra vị trí bị cắn của Dạ Diệp, chuẩn bị làm sạch độc cho Dạ Diệp.
Không phải nàng bên nặng nhất bên khinh, mà mọi việc đều có mức độ, nếu nàng để kệ Dạ Diệp, cứu những thị vệ kia trước, trước không nói thái tử sẽ thế nào, chính thị vệ cũng không chịu.
“Đưa ta một cây dao nhỏ.” Trên đùi Phượng Khương Trần có gắn một con dao giải phẩu, nhưng nàng không dám lấy ra, đây là hoàng cung, vũ khí sắc bén gì gì đó mang vào thì thôi, nhưng nếu bị phát hiện thì không khác gì tìm chết.
Bởi vì chuyện đan dược của cốc chủ Huyền Y cốc, thị vệ rất có hảo cảm với Phượng Khương Trần, ngay cả hỏi cũng không hỏi, lập tức đưa con dao găm luôn mang theo trên người cho Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần nhận dao găm rồi bảo thị vệ đưa bình nước bên hông cho nàng.
Dùng nước để làm sạch dao găm, Phượng Khương Trần gọi thị vệ đầu mục ra nhìn để học theo.
Dạ Diệp bị rắn cắn vào cánh tay, thị vệ đã xử lý qua cho hắn, chặn tâm mạch ngăn không cho độc tố phát tán.
Phượng Khương Trần vẽ một dấu X vào chỗ bị cắn, rồi nặn máu độc ra, trong lòng thầm nghĩ, quay về phải tìm cơ hội, tiêm huyết thanh cho hắn, nếu không cánh tay này có khả năng sẽ bị phế.
“Xem hiểu chưa, nếu hiểu rồi thì đi làm sạch máu độc ở vết bị cắn của người khác đi, dù họ có giải độc đan, nhưng chỉ dựa vào một mình ta cũng chưa chắc có thể giữ mạng đâu.” Giải độc đan của cốc chủ Huyền Y cốc có thể giải bách độc, cùng lắm chỉ tàn phế, chẳng qua Phượng Khương Trần chỉ dọa mà thôi.
“Hiểu rồi.” Thị vệ đầu mục gật đầu liên tục, bắt đầu đi cứu những người khác, mà lúc này, đoàn người của thái tử cuối cùng cũng tới.
“Khương Trần, Dạ thiếu chủ thế nào rồi?” Thái tử thấy Phượng Khương Trần liên tục đè ấn cánh tay Dạ Diệp, lập tức vội vàng hỏi.
Phượng Khương Trần giơ cánh tay lau mồ hôi trên trán, mượn cơ hội thở hổn hển: “Điện hạ yên tâm, Dạ thiếu chủ không chết được.”
Phượng Khương Trần cũng không nói chuyện giải độc đan, thất phu vô tội, hoài bích có tội*, thấy thị vệ từ chối dùng giải độc đan là hiểu được giải độc đan này không chỉ “trân quý” mà là vô cùng trân quý.
*Thất phu vô tội, hoài bích có tội: người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.
Thị vệ cũng vô cùng nhanh trí, không hề đề cập nửa câu tới chuyện giải độc, chỉ có điều, trong lòng âm thầm hâm mộ mấy người bị rắn cắn may mắn được ăn giải độc đan của cốc chủ Huyền Y cốc, thật hận tại sao bản thân không bị rắn cắn, nếm thử linh dược mà có dùng nghìn vàng cũng khó có.
“Có lời này của Khương Trần, bổn cung an tâm rồi.” Thái tử không để lại dấu vết đẩy trách nhiệm lên đầu Phượng Khương Trần, nếu Dạ Diệp có chuyện bất trắc là do Phượng Khương Trần cứu chữa không tận lực, trách nhiệm hắn phải gánh vác nhỏ đi rất nhiều.
Đông Lăng Tử Lãng khinh bỉ nhìn thái tử, hắn rất coi thường màn diễn này của thái tử, chút xíu năng lực gánh vác trách nhiệm cũng không có, nào có khí chất của thái tử một nước.