Chương 434
Phượng Khương Trần hài lòng gật đầu, vừa lấy từng con dao trong hộp phẫu thuật ra vừa giải thích mục đích sử dụng của chúng một lần, các bộ phận các nhau cần sử dụng những con dao khác nhau. Ngoài ra còn có kỹ thuật mỗ theo chiều ngang và chiều dọc.
Những con dao mà Tôn Chính Đạo mang đến cực kỳ bẩn, còn của Phượng Khương Trần thì hoàn toàn trái ngược, mỗi một cái đều sáng bóng sắc bén, đầy đủ các loại dao và nhíp.
“Mấy thứ này là?” Tôn Tư Hành càng nhìn càng ngạc nhiên, dần dần quên sợ hãi.
“Đây là đồ nghề kiếm sống của sư phụ ngươi, nếu ngươi có thể xem toàn bộ quá trình, ta sẽ tặng cho ngươi một bộ.” Phượng Khương Trần nhìn thấy sự khát vọng trong ánh mắt Tôn Tư Hành, hào phóng hứa hẹn.
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, sự phụ có thể lửa ngươi được sao?” Cảm giác làm sư phụ thật tuyệt, vai về cao hơn một bậc.
“Đa tạ sư phụ.” Tôn Tư Hành vội vàng hành lễ, vui mừng không thôi.
“Đừng vội cảm tạ, chờ ngươi xem được toàn bộ quá trình hẵng nói.” Phượng Khương Trần bày ra dáng vẻ của một người sư phụ.
“Sư phụ yên tâm, đồ đệ chắc chắn sẽ làm được.” Tôn Tư Hành tràn ngập tự tin, vì thứ đồ kia của Phượng Khương Trần, dù phải chết hắn cũng cố gắng chỗng đỡ.
“Khụ khụ…” Tôn Chính Đạo bị hai sư đồ Phượng Khương Trần phót lờ đứng bên cạnh, bực bội ho khan một tiếng để nhắc nhở Phượng Khương Trần vì sự tồn tại của hắn.
Hắn cũng rất muốn mấy thứ này của Phượng Khương Trần, khi nhìn thấy nàng lấy dụng cụ ra, hắn mới phát hiện những con dao của mình thực sự kém xa.
Thật là đạo cao một thước, ma cao một trượng!
Vốn dĩ còn muốn ra oai phủ đầu với Phượng Khương Trần, bây giờ thì hay rồi, hoàn toàn bị người ta lần áp!
Thật mất mặt!
“Tôn thái y? Ngài bị cảm sao?” Phượng Khương Trần vô sỉ nói.
Tôn Chính Đạo tuyệt đối sẽ không bao giờ mở miệng xin nàng, Phượng Khương Trần có thể chắc chắn.
Quả nhiên Tôn Chính Đạo tức giận đến mức chòm râu run rẫy, nhưng lại ngại không dám hỏi xin đồ của sư phụ nhi tử, chỉ có thể nháy mắt ra hiệu với Tôn Tư Hành, bảo hắn mở miệng.
Nào biết, lúc này Tôn Tư Hành đều đặt toàn bộ sự chú ý của mình lên người Phượng Khương Trần, đâu quan tâm đến hắn.
Có sư phụ quên mắt cha ruột.
Tôn Chính Đạo cực kỳ bực bội.
Phượng Khương Trần bình tĩnh phớt lờ hắn, bảo Tôn Tư Hành cởi quần áo của thi thể ra.
Theo lý thì phải cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người ra, sau đó tiến hành tiêu độc khử trùng, nhưng…
Trước mặt nàng là một thi thể của nam nhân, nếu nàng yêu cầu Tôn Tư Hành cởi bỏ sạch sẽ, có lẽ ánh mắt hai người kia nhìn nàng lại sẽ thay đổi một lần nữa, cho nên cứ như thế đi.
Phượng Khương Trần không vội vàng cầm dao mổ lên mà chỉ vào các vị trí khác nhau trên ngực, giải thích cho Tôn Tư Hành nghe vị trí của mấy cơ quan bên trong, khi thực hiện phẫu thuật thì phải tránh các mạch máu và những cơ quan nội tạng kia.
Tôn Tư Hành nghiêm túc nhớ kỹ, Tôn Chính Đạo lúc đầu cũng không mấy quan tâm nhưng khi nghe Phượng Khương Trần giải thích cũng nghiêm túc lắng nghe.
Hoá ra, phẫu thuật cần phải chú ý nhiều thứ như thế, trong lòng hắn thầm nghĩ, người khám nghiệm tử thi kia đúng là gian xảo, thế mà lại không nói cho hắn biết tất cả khiến hắn phải mắt mặt như vậy.
“Nhớ chưa?” Sau khi nói xong, Phượng Khương Trần liếc mắt nhìn Tôn Tư Hành một cái.
Nghiêm túc, nghiêm túc, đây chính là thái độ dạy học của Phượng Khương Trần.
“Nhớ rồi.” Tôn Tư Hành thở ra một hơi, liên tục gật đầu.
“Vậy thì tốt, ngươi phải chú ý đến hướng dao và tư thế cầm dao của ta.” Phượng Khương Trần hít một hơi thật sâu, cầm dao, cứ thế rạch một đường.
“Thật can đảm.” Tôn Chính Đạo nhìn vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên và cánh tay cầm dao không hề run sợ của Phượng Khương Trần, trong lòng bội phục không thôi.
Phải biết rằng, ngay khi hắn cầm dao rạch xuống thi thể kia, hai chân hắn như muốn nhũn ra, trong lòng cảm thấy hơi tội lõi, dũng khí thực sự không lớn giống như vậy.
Phẫu thuật mở bụng, thậm chí còn không thấy máu chảy ra, Phượng Khương Trần mở lồng ngực bằng một loạt động tác gọn gàng lưu loát, các cơ quan nội tạng của con người vẫn còn nguyên vẹn bày ra trước mặt Tôn Chính Đạo và Tôn Tư Hành.