Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 685

 

Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần cùng lúc xuất hiện, thành công thu hút sự chú ý của mọi người có mặt. Đám người thái tử, Tây Lăng Thiên Lâm, tđm và Vương Thất đều hướng ánh mắt về phía hai người họ, anh mắt dò xét đánh giá Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần, giống như muốn tìm ra thứ gì đó từ trên người hai bọn họ.

 

Tây Lăng Thiên Lâm dùng ánh mắt không mấy tốt đẹp nhìn về phía Vương Cẩm Lăng, ánh nhìn đó tựa như đang cười nhạo Vương Cẩm Lăng, nữ tử mà ngươi cưng chiều như châu như ngọc, xoay người một cái đã dính lên người Cửu Hoàng thúc rồi.

 

Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần đi cùng nhau, quan niệm người vào trước là người làm chũ, mọi người liền cho rằng là do Phượng Khương Trần chũ động quấn lấy Cửu Hoàng thúc, Cửu Hoàng thúc nào phải loại người sẽ hao tổn tâm tư với một nữ nhân?

 

Nếu như Cửu Hoàng thúc thật sự xem trọng Phượng Khương Trần thì đâu cần phải hao tổn tâm tư đến thế, cứ bắt người đem về phũ là được rồi. Chỉ cần là Cửu Hoàng thúc nguyện ý, nữ nhân trong thiên hạ này hắn vẫy tay một cái là sẽ có được ngay.

 

Tây Lăng Thiên Lâm vốn cho rằng Vương Cẩm Lăng sẽ tức giận hay bất mãn gì đó, nhưng không ngờ rằng Vương Cẩm Lăng lại thản nhiên xem như không thấy.

 

Đám người làm như hiểu rõ thâm ý của Cửu Hoàng thúc, nhưng Vương Cẩm Lăng càng tin tưởng vào Phượng Khương Trần hơn, hiểu rõ Phượng Khương Trần hơn ai hết, Phượng Khương Trần sẽ không như thế.

 

Phượng Khương Trần là người kiêu ngạo, xem như nàng có thích Cửu Hoàng thúc cũng sẽ không mượn tiếng đi dạo ngắm cảnh mà tìm đến Cửu Hoàng thúc, vô duyên vô cớ đẩy bản thân vào vị trí bị động.

 

Vương Cẩm Lăng vẫn cười cười như cũ, càng khiến lòng người thư thái hơn so với đêm lạnh này, hắn đứng dậy, cười hỏi: “Thế nào? Hoa sen ở biệt viện của Cửu Hoàng thúc có phải đúng như những gì ta nói không, đẹp tựa như tiên cảnh trong nhân gian.

 

Câu nói này đã giải vây thay cho Phượng Khương Trần, nàng cười cảm kích hắn, đang định mở miệng nói gì đó thì Cửu Hoàng thúc lại tiến về trước một bước, giành lời: “Không ngờ là hồ sen này của bản vương lại lọt nổi vào mắt Đại công tử đây. Hồ sen này có phải đẹp tựa tiên cảnh trong nhân gian hay không thì bản vương không biết, nhưng trong biệt viện của bản vương quả thật có mấy hũ Tuyết Nhưỡng* được mệnh danh là “Tiên Nhưỡng”. Vừa hay khi nãy Khương Trân nói có cảnh mà không có rượu thì thật nhàm chán, đã thế bản vương sẽ lấy mấy hũ Tuyết Nhưỡng ra mua vui vậy.”

 

Tuyết Nhưỡng? Nghe thấy hai chữ này, đám người gần như bỏ qua xưng hô mà Cửu Hoàng thúc gọi Phượng Khương Trần.

 

Hai chữ “Tuyết Nhưỡng” vừa thốt ra, ánh mắt đám người nhìn Cửu Hoàng thúc mỗi người một khác.

 

Mấy người có mặt ở đây đều đang tự hỏi trong lòng, tên nam nhân đlvu này rốt cuộc là ai chứ?

 

Một Vương gia không có thực quyền ở hoành thành Đông Lăng này sao có thể có được Tuyết Nhưỡng, quý tựa trân bảo?

 

Tuyết Nhưỡng, vốn trước đây nó là một loại rượu được một vị hoàng hậu trong hoàng thất bí mật ủ chế, là một bí phương từ thời tiền triều không được truyền ra ngoài. Theo như những gì mà người từng được uống nó diễn tả, sau khi uống Tuyết Nhưỡng rồi thì sau này chẳng biết uống rượu ngon là thế nào nữa, Tuyết Nhưỡng không thẹn là thiên hạ đệ nhất tửu.

 

Chỉ là, nó cũng đã diệt vọng cùng với tiền triều, cách ủ Tuyết Nhưỡng cũng đã biến mất, không còn ai ủ ra được Tuyết Nhưỡng nữa.

 

Phóng tầm mắt cả đại lục Cửu Châu này, ngoại trừ Liên Thành ở nơi xa xôi còn lưu trữ Tuyết Nhưỡng ra thì không còn nơi nào có thế lấy ra được Tuyết Nhưỡng.

 

Mỗi một hũ Tuyết Nhưỡng đều được ghi chép kỹ càng, Liên Thành có tổng cộng cũng chỉ hơn trăm hũ, điều ày càng làm Tuyết Nhưỡng càng trở nên trân quý, chính Thành chũ Liên Thành cũng không nỡ uống.

 

Thành chũ Liên Thành từng nói, Tuyết Nhưỡng này được lưu lại từ thời tiền triều, là một trong số ít trân bảo, ông tuyệt đối không cho phép trân bảo từ thời tiền triều biến mất trong tay ông, hơn trăm hũ Tuyết Nhưỡng ở Liên Thành không phải để người uống, mà là một loại kỷ vật, một sự tồn tại đặc biệt.

 

Hoàng thất Tứ Quốc mỗi năm đều đến Liên Thành để cầu rượu, nhưng đến bây giờ đều không cầu được, bởi vậy có thể thấy Tuyết Nhưỡng trân quý đến cỡ nào, nhưng Cửu Hoàng thúc này vừa mở miệng lại là vài hũ, bọn họ sao không kinh ngạc cho được.

 

Thứ mà hoàng thượng cầu thì rõ ràng không phải thứ tầm thường, Cửu Hoàng thúc này lại có, điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ rằng mặt mũi của Cửu Hoàng thúc này còn lớn hơn hoàng thất, người của Liên Thành phải nể mặt mũi Cửu Hoàng thúc.

 

Có thể để người của Liên Thành nể mặt nể mũi, điều này cũng chứng tỏ rằng Cửu Hoàng thúc không hề đơn giản, thật sự không hề đơn giản, ánh mắt mà đám người nhìn Cửu Hoàng thúc, ngoại trừ có ý định lôi kéo ra thì càng nhiều hơn là sự phòng bị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK