Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 581

 

Mà đối với nhận định giá trị quà tặng, xin lỗi Phượng Khương Trần hoàn toàn không biết.

 

Trong mắt Phượng Khương Trần những thứ đồ này chỉ là đồ cổ, nàng hoàn toàn không biết thưởng thức. Hình như Tô Văn Thanh và Vương Thất sớm đã nghĩ đến tình huống này, sau khi thăm bệnh trở về phủ đã phái một quản gia đến giúp Phượng Khương Trần xử lý.

 

“Khương Trần, Phượng phủ không như trước nữa, nhân khẩu của Phượng phủ cũng không thể đơn giản như vậy.” Vương Thất là một trong số ít người được vào Phượng phủ thăm bệnh.

 

“Ta biết, nhưng trong nhất thời ta biết đi đâu tìm người thích hợp.” Phượng Khương Trần cũng rất đau đầu.

 

Phong hầu ban tước là chuyện tốt, là chuyện đáng để vui mừng, cho dù Phượng Khương Trần là người hiện đại hay cổ đại, đã đến thế giới này rồi thì đương nhiên nàng cũng mong muốn giống như người của thế giới này.

 

Không mong nắm trong tay quyền lực thiên hạ, say trên đầu gối mỹ nhân, chỉ mong một đường vinh hoa không bị người lăng nhục. Ở thế giới này, bách tính bình dân muốn sống tốt chỉ có thể khom lưng uốn gối, nàng muốn sống tùy ý thì càng phải có thật nhiều tài sản vốn liếng.

 

Cho dù Phượng Khương Trần có bất mãn với hoàng thượng bao nhiêu nhưng không thể không nói phong thưởng quả thật rất lớn. Trở thành tiểu thư duy duy nhất của Trung Nghĩa Hầu phủ, cho dù người trong Hoàng Thành có nhìn nàng không thuận mắt như thế nào đi nữa cũng không dám làm khó hay khiến nàng lúng túng ngay trước mắt nàng.

 

Nhưng những người đến thăm hỏi trong mấy ngày này khiến nàng vui không nổi. Quan viên lớn nhỏ trong hoàng thành này cũng quá nhiều rồi đi, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi mà quà mừng đưa đến cửa cũng đã hơn sáu mươi, bảy mươi nhà.

 

Vương Thất cũng không miễn cưỡng Phượng Khương Trần, những cái nhân tình qua lại này không phải ngày một ngày hai là có thể học được, Phượng phủ trước kia cách quá xa so với dòng chính quyền quý rồi: “Trước tiên cứ để quản gia nhà ta đến giúp ngươi xem đã, khi nào có người thích hợp thì đổi. Khương Trần, đại ca ta nghe tin ngươi bị thương đã nhanh chóng quay về rồi.”

 

“Cẩm Lăng, ai nói với huynh ấy, không phải ta đã bảo là đừng để huynh ấy biết rồi sao?” Phượng Khương Trần kinh ngạc, khoảnh khắc từ trong hoàng cung đi ra người nàng muốn gặp nhất chính là Vương Cẩm Lăng.

 

Vương Cẩm Lăng dịu dàng nho nhã, nội hàm trầm ổn, không phải là người yếu ớt vô năng cũng không hiền lành một cách mù quáng, nhưng huynh ấy lại là đại công tử Vương gia, là người mà Phượng Khương Trần nàng với không tới.

 

Nếu không gặp Cửu hoàng thúc trước, nàng nhất định sẽ yêu Vương Cẩm Lăng. Một người đàn ông hoàn mỹ như thế, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn có thể khiến bất kì người nào yêu hắn…

 

Ở bên cạnh Vương Cẩm Lăng nàng cảm thấy yên tâm, lúc ấy thậm chí nàng còn nghĩ nếu Vương Cẩm Lăng ở Hoàng Thành sẽ không để nàng phải chịu tội như thế, lúc đó nàng còn nghĩ nếu được gả cho Vương Cẩm Lăng nàng nhất định sẽ hạnh phúc…

 

Phản ứng của Phượng Khương Trần khiến Vương Thất khá là thoải mái, ít nhất bao công sức mà đại ca hắn bỏ ra không phải hoàn toàn không có hồi báo, ít nhất trong lòng Phượng Khương Trần cũng có đại ca hắn.

 

“Khương Trần, đại ca ta về cũng tốt, có những món nợ đến lúc phải tính toán sạch sẽ rồi.”

 

Vương gia im hơi lặng tiếng quá lâu khiến những người kia quên Vương gia là một đạo thế gia, càng quên mất thế lực của Vương gia phân bố khắp đại lục Cửu Châu rồi.

 

Hoàng thành Đông Lăng năm nay đã định sẵn là náo nhiệt không tầm thường, định sẵn khiến người khó quên.

 

Vào ngày thứ mười Phượng Khương Trần bị thương, Bắc Lăng quốc đã cắt đứt quan hệ ngoại giao với Đông Lăng hai mươi năm phái nhị hoàng tử Bắc Lăng là Bắc Lăng Phượng Khiêm đến Đông Lăng trước để mừng thọ hoàng thượng.

 

Bắc Lăng là nơi lạnh giá nhất trong đại lục Cửu Châu, tuyết rơi quanh năm khí hậu tồi tệ, thậm chí cây cỏ cũng không mọc được. Một nơi như vậy trước giờ Đông Lăng Tây Lăng và Nam Lăng chưa bao giờ đánh chủ ý đến.

 

Chiếm lĩnh Bắc Lăng quốc, tuy lãnh thổ rộng lớn nhưng bách tính trong Bắc Lăng đừng nói đến việc nộp thuế, ngay cả bọn họ cũng không thể tự cung tự cấp được đến lúc đó còn phải lấy quốc khố trợ cấp, thời gian dài chắc chắn sẽ khiến nước này bị kéo xuống theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK