Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1593

Ối…

Trác Đông Minh không nói nốt chữ “ta” cuối cùng bởi vì hắn phát hiện, hắn bị người ta vây xem.

Mấy trăm ánh mắt, hoặc chết lặng, hoặc đề phòng, hoặc tuyệt vọng, nhưng oán hận, đồng loạt nhìn chằm chằm Trác Đông Minh, Trác Đông Minh bị nhìn mà nổi da gà, khí chất lụa là biến mất trong nháy mắt, đủ loại tâm trạng lắng không yên trong lòng nhưng mặt ngoài vẫn giả vờ bình tĩnh, cứng ngắc đứng yên, mặc cho những nạn dân này quan sát.

Mẹ ơi, tại sao ta cảm giác như đến hang sói, sao ánh mắt của những người này như muốn nuốt chửng ta thế, Trác Đông Minh mặt đầy nước mắt, vẻ mặt mong đợi nhìn Phượng Khương Trần, hy vọng Phượng Khương Trần mau tới giải cứu hắn…

Đáng tiếc, Phượng Khương Trần không phát hiện ánh mắt cầu cứu của Trác Đông Minh, mà dù có phát hiện nàng cũng sẽ không quản, cho đến khi Phượng Khương Trần hoàn thành mũi khâu trên tay mới đứng lên nhìn về phía Trác Đông Minh, Trác Đông Minh tìm lại được giọng nói, chỉ là lúc này hắn không dám lớn tiếng nữa: “Phượng Khương Trần, đã xảy ra chuyện gì?”

“Như ngài đã thấy, Đế Đốc phủ điều động quan sai động thủ với nạn dân, nạn dân không dám phản kháng, lui giữ ở đây, chỉ có thể dùng tuyết ngăn cản đám quan sai.” Phượng Khương Trần đơn giản nói rõ đầu đuôi sự việc, trong lời nói tất nhiên hướng về nạn dân.

Trên thực tế, thực sự nạn dân không động thủ, những người ở ngoài đánh nhau với quan sai đều là những người vừa đói vừa già, bản thân họ đã đói đến mức không còn sức, không phải đối thủ của quan sai, họ là bị quan sai đánh.

Vừa rồi Trác Đông Minh cũng nhìn thấy dáng vẻ của đám quan sai, so sánh với nạn dân thì đám quan sai không hề bị thương, trong đám nạn dân có mười mấy người bị đánh đầu rơi máu chảy, cả người toàn máu.

“Sao người của Đế Đốc phủ lại động tay với nạn dân?” Trác Đông Minh nhìn lướt qua tình hình trong nhà chữa bệnh từ thiện, hắn có thể khẳng định nơi đây không có đảng phản bội gì, nếu đảng phản bội trông thế này thì hoàng thượng có thể vô tư rồi.

“Hừ…” Phượng Khương Trần cười nhạt: “Bởi vì, chúng ta ở đây phát cháo miễn phí và chữa bệnh từ thiện, cháo chúng ta phát cho nạn dân đặc hơn cháo của quan phủ, chúng ta muốn nạn dân được ăn no nên tăng thêm một cái bánh bao, kết quả… vì chúng ta phát cháo miễn phí nên người của Đế Đốc phủ nói giả nhân giả nghĩa, tụ chúng mưu phản.”

Phượng Khương Trần đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng, ý tứ trào phúng.

Chỉ cần tụ chúng là mưu phản thì người trong thiên hạ đều không muốn sống.

“Cái gì? Đám Đế Đốc phủ kia là óc heo, chỉ vì nguyên nhân này mà đánh giết nạn dân? Đầu của chúng bị heo ngồi vào à?” Trác Đông Minh tức giận, nhưng lại không thể tin nổi.

Không thể trách hắn đa nghi, thật sự việc này hơi căng, sao người của Đế Đốc phủ lại vì nguyên nhân ngu ngốc này mà hạ thủ với nạn dân, nhưng dáng vẻ của Phượng Khương Trần lại không giống lừa hắn lắm, trong lúc nhất thời Trác Đông Minh vạn vô cùng khó xử.

Ông nội nói không sai, hắn quả thực đần độn, chuyện không biết rõ hắn đã dính mũi vào, kết quả khiến bản thân tiến thoái lưỡng nan.

Vẻ mặt Trác Đông Minh vô tội, cầu cứu nhìn Phượng Khương Trần, tựa hồ muốn nói: Khương Trần, ngươi cũng hại ta nha, ta có thể theo chân ngươi đi.

“Thế tử gia, Phượng Khương Trần ta thề với trời, những lời vừa rồi không có câu nào là giả, quan sai Đế Đốc phủ đập sạp cháo, sau đó hất đổ cháo trắng và bánh bao xuống đất, đám người đó thà ném xuống đất cũng không cho nạn dân ăn. Ngài có biết cháo trắng và bánh bao là lương thực cứu mạng của nạn dân không, nhưng đám quan sai này không thèm để ý sinh tử của nạn dân, động thủ liền đập, nạn dân tiến lên muốn lấy lại lại bị quan sai đánh người, ấn họ xuống đất, bắt họ liếm cháo trên đất. Trác Đông Minh, quan sai là người, nạn dân cũng là người, dù các ngươi phụng mệnh ban sai nhưng cũng không thể không để ý sống chết của người khác, đạp hỏng lương thực cứu mạng của người khác. Trác Đông Minh, ta không biết chuyện này ai đúng ai sai, ta chỉ hy vọng chuyện giống vậy sẽ không phát sinh nữa, ông trời đã không muốn họ sống, lẽ nào hoàng thượng cũng muốn giết họ sao? Bọn họ cũng là bách tính của Đông Lăng, cũng là con dân của hoàng thượng, hoàng thượng không bảo vệ họ sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK