Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1813

“Không có việc gì chàng sẽ tìm đến ta sao?” Phượng Khương Trần hỏi lại, nghĩ đến tình cảnh ngày đó, nàng đi Cửu vương phủ tìm Cửu hoàng thúc mà trong lòng đau khổ.

Hai người bọn họ rõ ràng đã thân mật như vậy, có thể nói dù bên trong có một bức tường ngăn cách cũng giống như bên trong lời nói của bọn họ vậy, không có việc gì sẽ không ai đi tìm đối phương, chỉ có lúc có chuyện, bọn hắn mới có thể nghĩ đến đối phương.

“Số lần bổn vương tìm nàng nhiều hơn số lần nàng tìm bổn vương.” Khoảng thời gian này luôn nhẫn nhịn, lửa giận của Cửu hoàng thúc cũng đã bộc phát điểm tới hạn.

Hắn cũng không phải người có tính tình người.

Ngữ khí của Cửu hoàng thúc tăng lên, ngữ khí của Phượng Khương Trần cũng vọt lên theo: “Chàng có thể không tìm đến ta, ta cũng không có cầu xin chàng.”

Đúng vậy, Phượng Khương Trần chưa từng cầu xin Cửu hoàng thúc yêu nàng, ngay từ lúc ban đầu nàng thích Cửu hoàng thúc, lúc thích đến quên mình cũng chưa từng đi quấy rối Cửu hoàng thúc, làm hắn phải bối rối.

Dưới cái nhìn của nàng, yêu là chuyện của một cá nhân, yêu nhau mới là chuyện tình hai người, nàng sẽ không lấy danh nghĩa mà xáo trộn cuộc sống và cuộc đời của đối phương, nhưng nếu như yêu nhau, như vậy cuộc sống của hắn nhất định phải có nàng.

“Phượng Khương Trần, ngươi đang khiêu chiến giới hạn thấp nhất của bổn vương, đừng có ép bổn vương phải động thủ.” Cửu hoàng thúc xiết chặt con ngươi, mu bàn tay mơ hồ nổi gân xanh, cũng không biết tại sao hắn lại tức giận như vậy.

“Động thủ? Chàng muốn đánh ta?” Phượng Khương Trần cười lạnh một tiếng, giống như nghe được việc gì hay ho.

“Đánh nàng? Đề nghị rất hay, bổn vương chấp nhận.” Cửu hoàng thúc gật đầu, cúi xuống, giống như một trận gió lốc đi về phía Phượng Khương Trần, lúc Phượng Khương Trần còn chưa kịp phản ứng, Cửu hoàng thúc đã ôm ngang lấy Phượng Khương Trần đi lên giường.

“Khụ khụ…” Không phải kiểu ôm công chúa gì đó mà là ôm ngang người lên, mặt Phượng Khương Trần hướng xuống, phần mông chổng lên trên, tư thế rất chật vật.

“A… Hai chân đột nhiên lơ lửng trên không, trời đất xoay tròn, Phượng Khương Trần bị dọa đến mức hét lớn lên, nhưng nàng mới mở miệng đã bị Cửu hoàng thúc cắt lới: “Nàng cứ hét lớn chút nữa, tốt nhất là cho người của cả Huyền Tiêu cung đều nghe thấy, bổn vương không quan tâm.”

Phượng Khương Trần há miệng đến một nửa, cố gắng đè nén âm lượng xuống, tức giận mắng: “Ngươi tên khốn.”

Cho dù đến từ hiện đại cũng không thể thoáng như vậy, có thể khiến người ta đến vây xem tiết mục nàng bị Cửu hoàng thúc đặt ở trong ngực.

“Bổn vương có phải tên khốn hay không, không phải ngươi đã trải qua rồi sao.”

Cửu hoàng thúc lơ đễnh, cúi người khẽ liếm đầu tai của Phượng Khương Trần, nói bên tai nàng: “Phượng Khương Trần, đêm nay nàng là của ta, bổn vương xem nàng làm sao trốn…”

Bùm…

Một cảm giác tê dại truyền đến từ chỗ đầu tai, cơ thể Phượng Khương Trần mềm nhũn, không kiềm chế được mà rên lên một tiếng, mặt đỏ bừng trong nháy mắt, đợi đến khi nàng kịp phản ứng, lập tức thẹn quá hóa giận muốn đẩy Cửu hoàng thúc ra, muốn thoát khỏi lòng hắn nhưng Cửu hoàng thúc nào sẽ cho nàng cơ hội, không chỉ có không buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn nữa.

“Chàng buông tay, thả ta ra.” Phượng Khương Trần không ngừng vặn vẹo, hoàn toàn không phối hợp.

Bị người ôm như thế này thực sự rất mất mặt, lại thêm lời nói bên tai nàng của Cửu hoàng thúc cùng với cử chỉ mập mờ kia thật đúng là rất dễ dàng để cho người ta ý nghĩ kỳ quái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK