Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1694

Trường hợp như vậy, đừng nói Phượng Khương Trần, cho dù là đám người Vương Cẩm Lăng cũng ngơ ngẩn.

Quốc tang cũng chỉ có thế thôi.

Tang lễ của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân tuy rằng đơn giản, nhưng lại vô cùng long trọng, ngày này đã đủ ghi vào sử sách rồi.

Đây là hành động tự phát của bá tánh, không có bất cứ ai tổ chức, cũng không có bất cứ ai sắp xếp, bọn họ tự động đi đến bên ngoài Phượng phủ, cùng với Phượng Khương Trần đưa tiễn Phượng tướng quân và Phượng phu nhân.

Bọn họ dùng cách đơn giản nhất, lại cảm động nhất, bày tỏ sự cảm tạ đến Phượng Khương Trần, bày tỏ sự kính trọng đến Phượng tướng quân và Phượng phu nhân, cảm ơn Phượng tướng quân và Phượng phu nhân sinh ra một nữ nhi tốt, trước khi bão tuyết đến, dùng sở học của mình cứu mạng bọn họ.

Phượng Khương Trần cứu mạng bọn họ, bọn họ đã dùng biện pháp đơn giản nhất, bày tỏ tôn trọng với Phượng tướng quân và Phượng phu nhân.

Vương Cẩm Lăng nghĩ, nếu Phượng tướng quân và Phượng phu nhân ở trên trời có linh, thấy cảnh tượng như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ kiêu ngạo vì Phượng Khương Trần, kiêu ngoại vì con gái của bọn họ!

Mấy nghìn người đồng thời xuất hiện ở bên ngoài Phượng phủ, chặn đứng mấy con phố chung quanh, mà trước khi linh cữu đi, đám người lại tự động lui lại, không chậm trễ thời gian linh cữu ra khỏi thành.

Không có người tới chỉ huy, cũng không có người tới sắp xếp, người đến đưa tang đều đồng loạt lui về sau, nhường đường ra, để linh cữu đi trước…

Toàn bộ đường cái ngoại trừ tiếng bánh xe lăn ra, không còn tiếng động nào khác, mọi người im lặng đứng một bên, lúc này không nói gì, bọn họ không tiếng động nhìn theo linh cữu rời đi, mà tình huống như vậy vẫn luôn duy trì đến khi cách hai con phố.

Đội ngũ đưa tang đi tới, Phượng Khương Trần xoay người chào mọi người lần nữa, giờ này phút này, Phượng Khương Trần đã nói không nên lời, có cảm ơn nhiều hơn nữa cũng không biểu đạt được tâm tư của nàng lúc này.

Chào xong, Phượng Khương Trần yên lặng xoay người, linh cửu tiếp tục đi trước, mà người đưa tang cũng yên lặng mà theo ở phía sau.

Đám người thong thả đi, không có người chen lên trước, cũng không ai lấn ai, mọi người yên lặng mà đi theo sau xe tang, chậm rãi đi, thẳng đến cửa thành, những người này mới ngừng bước lại.

Bọn họ chỉ có thể đưa đến nơi này.

Mà cửa thành, Trạch Đông Minh đã sắp xếp ổn thỏa hết cả, giờ này mọi người đều nghiêm cấm ra vào, toàn bộ phải nhường đường cho xe tang của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân.

Mọi người đều biết, cũng ngầm đồng ý điểm này, người chết là lớn nhất!

Đông Lăng Tử Thuần, Tây Lăng Thiên Vũ và Dao Hân khi ra cửa, chậm một chút, bọn họ không có đi Phượng phủ mà là ở cửa thành chờ, kết quả bọn họ lại nhìn thấy một màn khiến cho người khác khiếp sợ này.

“Đây là đã xảy ra chuyện gì?” Đông Lăng Tử Thuần trong nháy mắt dại ra, chỉ vào đám người đi chậm rãi kia, tựa hồ không thể tin được hình ảnh mình nhìn thấy.

Phượng Khương Trần vậy mà làm một lễ tang long trọng như thế, đầu tư cũng thật lớn, hoàng thượng cho phép rồi sao?

“Những người này hẳn là tự đi, đến đưa tiễn Phượng tướng quân và Phượng phu nhân.” Tây Lăng Thiên Vũ nói ra lời này, không quên liếc nhìn Dao Hân một cái.

Dao Hân trang điểm, dưới sự giúp đỡ của đám người, càng thêm có vẻ cố tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK