Chương 1187
Cầm theo trường súng đi vào khu vực săn thú, sau khi xác định bốn bề vắng lặng, Phượng Khương Trần lấy túi y tế thông minh ra, chĩa súng trường về phía cửa vào, hai tay cầm chặt súng, vẻ mặt đề phòng bước về phía trước.
Sột soạt… Vào giờ khắc này, âm thanh chân đạp lên lá cây vang lên rất vang dội, điều khiến Phượng Khương Trần kinh ngạc chính là khu vực săn thú không chỉ không có nguy hiểm gì, ngược lại vô cùng yên bình, thỉnh thoảng có mấy con thỏ nhỏ nhảy tới nhảy lui, thấy dáng vẻ của chúng tựa như thường hay thấy người, thấy nàng cũng không chạy, chỉ đứng ở phía xa nhìn nàng.
Phượng Khương Trần không có hứng thú săn thỏ, vẫn đi vào sâu bên trong, sau nửa canh giờ, khi nàng đi tới khu vực trung tâm, phát hiện nơi đây ngoại trừ thỏ vẫn là thỏ.
“Không phải chứ, để ta và Tô Quán săn thỏ, thật là một trận so tài an toàn.” Phượng Khương Trần xạm mặt lại, giơ súng lên nhắm vào một con thỏ, do dự không biết có nên bắt hai con thỏ để giao nộp không.
Bắt đi!
Tay không đi ra ngoài, chuyện này quả thực thật mất thể diện, Phượng Khương Trần kéo chốt an toàn, đang chuẩn bị bóp cò, đột nhiên cảm giác sau lưng phát lạnh, âm thanh xì xì xào xào như có như không, trong lòng Phượng Khương Trần giật mình, lập tức vội vàng xoay người, thấy…
Cách nàng khoảng trăm mét, là một con rắn lớn màu sắc sặc sỡ.
Con rắn dài bảy, tám mét, độ dày tầm eo em bé, lúc này đang thè cái lưỡi rắn đỏ tươi về phía nàng, còn có thể loáng thoáng thấy vệt nước bọt kéo dài trên răng nanh, hình như con rắn phát hiện ra con mồi của mình ở đâu, hơi ngừng một chút, lại tiếp tục trườn về hướng nàng.
“Da đẹp như thế, đầu dẹt như thế, chắc chắn con rắn này có kịch độc.”
Phượng Khương Trần thấy vật nguy hiểm sau lưng là rắn, trong lòng yên tâm hơn chút, không giống cái nữ hài tử khác, gặp rắn lập tức hốt hoảng la to, mà ôn hòa nhã nhặn đứng yên, điều chỉnh chậm hơi thở.
Rắn có mắt, nhưng thị lực của nó không tốt, chỉ có thể phân biệt trở ngại di động, chỉ cần nàng không cử động loạn, ngừng thở, con rắn này tạm thời sẽ không phát hiện được sự tồn tại của nàng, đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là nàng không sợ rắn nên mới không hốt hoảng.
Trước đây lúc theo quân đội truy đuổi tội phạm ma túy dọc biên giới Vân Nam, nàng thích gặp phải rắn nhất, gặp phải rắn đồng nghĩa với việc có đồ ngon, không cần gặm loại thức ăn nén lạnh như băng, không có mùi vị.
Trong rừng rậm, thật ra rắn là động vật rất ngu, rất dễ bị con người lừa nên rắn là thức ăn họ thích nhất, hương vị thơm ngon.
Dù sao sâu trong rừng rậm cũng không có những loài động vật nhỏ ôn thuần như thỏ, nai, gà rừng, đương nhiên, nàng tuyệt đối không hy vọng đụng phải loại rắn vừa to vừa dài bảy tám mét này, nếu loại rắn này nổi điên, có thể nuốt trọn bảy tám nam nhân cao lớn.
Phượng Khương Trần không muốn chọc giận con rắn này, lại nói nàng cũng không muốn ăn thịt rắn, nàng chỉ muốn cách xa nguy hiểm.
Khoảng cách giữa một người một rắn càng ngày càng gần, trăm mét, tám mươi mét, năm mươi mét, lúc con rắn chỉ cách Phượng Khương Trần có ba mươi mét, Phượng Khương Trần phát hiện có điều không thấy bình thường, hình như con rắn này trước mặt này có thể “nhìn” thấy nàng, con rắn cách nàng càng gần kia càng hưng phấn, hai mắt càng sắc bén, sắc mặt như thấy con mồi.
“Làm cái gì vậy, con rắn này đeo kính à, dáng vẻ này là để mắt tới ta rồi.” Phượng Khương Trần hơi sợ rồi, con rắn này rõ ràng có kịch độc, bị nó cắn một cái, có lẽ ngay cả thời gian mở túi y tế thông minh nàng cũng không có.
Cho dù, nàng có nắm chắc không bị con rắn này cắn, nhưng chỉ cần bị nó quấn chặt, nàng cũng đừng nghĩ tới chuyện sống sót, nó có thể bóp nghẹt nàng tới chết.
Hai mươi mét rồi, tốc độ của con rắn đột nhiên tăng nhanh, một mùi tanh hôi từ miệng rắn bay ra.
“Không đúng lắm.” Phượng Khương Trần giơ súng lên, nhắm ngay đầu rắn, từ từ dịch sang trái, nàng muốn xem có phải con rắn này là thật sự thấy nàng hay không.
Đối mặt với con rắn lớn, ngươi không nắm chắc một phát ăn ngay thì đừng nổ súng, ngươi không giết chết nó, lại còn quấy rầy nó, người chết là ngươi.