Chương 579
Phượng Khương Trần không biết Cửu hoàng thúc đi từ lúc nào, ngày hôm sau tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng của hắn đâu nữa, mà thị nữ và hộ vệ cũng không phát hiện nên Phượng Khương Trần cũng không nhắc đến.
Chỉ không ngừng nhắc nhở bản thân trân trọng tính mạng, cách xa Cửu hoàng thúc.
“Sư phụ, khí sắc người không tồi, có vẻ như tối hôm qua người ngủ rất ngon.”
Sau khi nhìn thấy sắc mặt hồng hào của Phượng Khương Trần, lo lắng của Tôn Tư Hành cũng đã không còn nữa.
Hắn còn lo lắng tối hôm qua sư phụ đau đến mức không ngủ được, thuốc an thần không có hiệu quả.
“Ngủ cũng không tệ.” Phiền muộn của người bị thương chính là phải ngủ một giấc thật ngon, nếu tối qua không ngủ ngon trạng thái hôm nay của nàng sẽ càng kém. Không thể không nói, Cửu hoàng thúc cũng có tác dụng.
“Ơ…mặt của sư phụ bị sao vậy?” Tôn Tư Hành mang thuốc đến cho Phượng Khương Trần thì thấy vết tay trên mặt nàng.
“Ầy…” Phượng Khương Trần nhất thời không biết trả lời như thế nào: “À, tối hôm qua ta tự cấu thôi.”
Khụ khụ…Phượng Khương Trần có chút lúng túng ho hai tiếng, nhanh chóng chuyển đề tài: “Đúng rồi, mẹ ngươi hồi phục như thế nào hồi? Vết thương có còn ửng đỏ không? Tình hình của Tạ phu nhân bên đó thế nào rồi? Bảo y nữ chăm sóc cẩn thận hơn, đợi qua hai ngày nữa ta xuống giường được thì sẽ qua thăm sau.”
Nếu là người khác, chắc chắn sẽ không tin lời của Phượng Khương Trần, nhưng Tôn Tư Hành là ai?
Một y quan ngốc nghếch chân chính!
Vừa nghe Phượng Khương Trần nhắc đến hai bệnh nhân ở tạm trong Phượng phủ lập tức quăng chuyện này ra sau đầu, nói tỉ mỉ tình trạng của hai người họ cho Phượng Khương Trần, cũng không quan tâm trạng thái bây giờ của Phượng Khương Trần có thích hợp nghe hay không.
Hai người thảo luận bệnh tình mãi chưa xong, cho đến lúc hạ nhân đến báo: “Trong cung, người trong cung đến…”
Người trong cung đến, hiếm khi không phải vì tìm Phượng Khương Trần gây phiền phức, mà là đến Phượng phủ tuyên chỉ, truyền đạt ban thưởng của hoàng thượng.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết…”
Hoàng thượng nói phải trọng thưởng Phượng Khương Trần quả nhiên là trọng thưởng. Kim ngân châu báu, gấm lụa trang sức khỏi phải nói, mà phong thưởng lớn nhất chính là sắc phong phụ thân Phượng Khương Trần thành Trung Nghĩa hầu, phong mẫu thân nàng làm Cáo mệnh phu nhân.
Phượng Khương Trần mặt không biểu tình nhận thánh chỉ.
“Sư phụ, người không vui sao?” Tôn Tư Hành khó hiểu hỏi.
Đây chính là vinh sủng to lớn chừng nào, có mấy người có thể giống Phượng tướng quân mất bao năm rồi còn được sắc phong, hơn nữa hoàng thượng còn cho phép sau này con cái của Phượng Khương Trần mang họ “Phượng”, tiếp tục kế vị.
Như vậy, Phượng Khương Trần sẽ không còn là thiên kim lụi bại mà là thiên kim hầu phủ Trung Nghĩa hầu, những người muốn bắt nạt nàng trong Hoàng Thành cũng phải xem bản thân có bản lĩnh đấy không.
“Vui, ta rất vui mừng.”
Tí tách…một giọt nước mắt rơi xuống thánh chỉ, Tôn Tư Hành thấy liền nhanh tay chuyển thánh chỉ đi: “Sư phụ, làm bẩn thánh chỉ là tội chết đó.”
“Ồ.” Phượng Khương Trần vội vàng lau nước mắt trên mặt: “Tư Hành giúp ta cất thánh chỉ đi, ta sợ làm bẩn thánh chỉ.”
Nàng nhìn thấy thánh chỉ này thì muốn khóc.
Phụ thân nàng chinh chiến mà chết, dùng mạng cũng không đổi được câu tán thưởng của hoàng thượng. Mẫu thân nàng vì cứu hoàng hậu mà chết, đổi cả mạng sống cũng không đổi được một tia thương xót của hoàng hậu, còn bây giờ thì sao?