Chương 530
“Phượng đại phu, ta dám lấy đầu ra đảm bảo thuốc của Vân gia ta hoàn toàn không có vấn đề.” Vân gia Tứ thúc Vân Hải là người phụ trách việc kinh doanh ở Đông Lăng, Vân gia ở Đông Lăng xảy ra chuyện như vậy, ông cũng khó thoát tội, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên, có điều lần này đặc biệt nghiêm trọng, cả người Vân Hải như già thêm máy chục tuổi.
“Nếu như thuốc của nhà ngươi không có vần đề, vậy thì chính là nguyên nhân khác rồi, chuyện này tìm ta làm gì? Ta cũng đâu phải bộ khoái.” Phượng Khương Trần nhìn Vân Hải nói.
Vân gia là lão đại của ngành sản xuất dược liệu nhưng liên quan gì đến nàng? Nàng không hiểu gì về Trung y cũng hiếm khi sử dụng thuốc Đông y, tuy trong khoảng thời gian này có theo Tôn Chính Đạo học Trung y nhưng đến giờ vẫn chưa từng dùng y thuật Trung y, cũng không biết lúc nào nàng mới có thể biến thành một bác sĩ Trung- Tây y xuất sắc.
Y học cổ truyền của Trung Quốc khó học hơn Tây y, hơn nữa nàng cũng không thẻ bắt Tôn Tư Hành dạy ngược lại nàng, cho nên học loại y thuật này càng chậm.
Tôn Chính Đạo vội vàng bước tới: “Khương Trần à, ta và Vân Hải là bằng hữu cũ, nếu cô nương có thể giúp được thì hãy cố gắng giúp đỡ, cho ta một chút mặt mũi được không?”
Tôn Chính Đạo biết mấy ngày nay Phượng Khương Trần rất bận, nếu không phải không còn cách nào.
khác, ông ta cũng không muốn làm phiền đến Phượng Khương Trần.
Không có ý gì nhiều, mặt mũi Phượng Khương Trần còn lớn hơn ông ta, nếu Phượng Khương Trần nể mặt Tôn Chính Đạo, ông ta không biết nên bày cái mặt này ra ở đâu nữa đây.
Phượng Khương Trần thở dài, Hoa Hạ đã tồn tại năm nghìn năm, mối quan hệ giữa người với người là điều khó giải quyết nhát: “Tôn thái y, không phải là ta không muốn giúp, mà là ở nơi này ta thật sự không giúp gì được.”
“Đúng vậy, một nữ tử như Phượng Khương Trần có thể giúp được gì? Tôn thái y, ông đây là gặp loạn liền chạy chữa.” Trác Đông Minh bước về phía trước, mặc dù hắn ghét Phượng Khương Trần nhưng hắn không cho phép ai bắt nạt nàng.
Phượng Khương Trần gật đầu lia lịa: “Tôn thái y, Thế tử gia nói đúng, Khương Trần chỉ là một nữ tử yếu đuối nào hiểu về việc này, hơn nữa ta không hiểu biết nhiều về dược liệu.”
Đây là lời nói thật, nhưng khi Phượng Khương Trần nói ra lại giống như lời nói khiêm tốn.
Vân Hải im lặng, Vân gia và Phượng Khương Trần vốn không quen nhau, Phượng Khương Trần từ chối giúp đỡ cũng là việc bình thường, Tôn Chính Đạo biết việc này có chút khó xử, thế nhưng…
“Khương Trần, tài phẫu thuật của cô nương có thể coi là Đệ nhất thiên hạ, Vân Hải tìm ta, hy vọng ta có thể giúp giải phẫu những thi thể này để tìm ra manh mối, nhưng cô nương cũng biết ta hoàn toàn không tìm ra được manh mối gì nên mới nghĩ đến cô nương.”
“Đây là khám nghiệm tử thi, ngài tìm ta cũng vô dụng thôi.” Phượng Khương Trần đau đầu, nàng là bác sĩ chứ không phải pháp y, lần trước kiêm pháp y ở Tạ phủ, hoàn toàn là do bị ép buộc.
“Đã giải phẫu ba bộ tử thi, cái gì cũng không tìm thấy.” Vân Hải buồn bực nói: “Phượng đại phu, tắm lòng thầy thuốc tựa như cha mẹ, tuy Vân gia ta không hành nghề y nhưng lại kinh doanh dược liệu, chất lượng dược liệu tốt hay xấu đều ảnh hưởng đến tính mạng con người. Vân gia ta không ngại phải bồi thường tiền hay tổn hại thanh danh, Vân gia ta chỉ hy vọng rằng những sai lầm tương tự sẽ không lặp lại, sẽ không còn ai phải chết vì dược liệu của Vân gia.”
Tôn Chính Đạo nói Phượng Khương Trần tuy tuổi còn trẻ nhưng lại có một trái tim nhân hậu, đâu đâu cũng suy nghĩ cho người bệnh, ông ta tin những lý do này có thể đả động được Phượng Khương Trần.
Dược sư và bác sĩ không giống nhau, người trước mặt là người làm ăn, quan trọng nhát là lợi ích. Lời Vân Hải nói ra chỉ có tối đa ba phần đúng, nhưng có thể ông nói không sai, nếu không tìm được nguyên nhân thì sẽ có rất nhiều người chết bởi dược liệu của Vân gia, mà ngay cả Vân gia cũng bị mắt thanh danh.
Nhưng mà…
Có một số chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài, nếu nàng nhúng tay vào rồi, nhỡ không rút ra được thì phải làm sao. Dược liệu không có vấn đề, những người này lại vì uống thuốc của Vân gia mà chết, điểm này rõ ràng rất kỳ lạ.
Lần này đến lượt Phượng Khương Trần trầm tư, Tô Văn Thanh, Tô Văn Hàng, Tạ Tam, Vương Thất gần như đi đến cùng lúc.
“Đã xảy chuyện gì?” Tô Văn Thanh hỏi.
“Phượng tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?” Tô Văn Hàng nói.
“Phượng Khương Trần, ngươi lại đắc tội kẻ nào rồi?” Vương Thất nói.