Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1858

Kế hoạch này, cho dù Cửu Hoàng thúc không nói toạc ra, Âu Dương Thành An cũng có thể suy nghĩ ra mấu chốt trong đó. Hơn nữa còn biết lợi dụng nó ra sao để chuyện này có lợi nhất cho phe bên mình. Nhưng khi Cửu Hoàng thúc nói: “Tiết lộ tin tức bổn vương ở Tây Lăng ra ngoài.” Lúc này, Âu Dương Thành An hoàn toàn bối rối.

“Chủ tử?” Âu Dương Thành An suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra việc tiết lộ hành tung của Cửu Hoàng thúc có lợi ích gì.

Cửu Hoàng thúc cười lạnh lùng, nhướng mày hỏi ngược lại: “Sao hả? Ngươi muốn cả đời này đều làm một Phó chỉ huy sứ sao?”

Rẹt…

Âu Dương Thành An lập tức hiểu ra, Cửu Hoàng thúc đang dùng an nguy của bản thân để mở đường cho hắn.

Âu Dương Thành An không chút nghĩ ngợi, bò lổm ngổm trên đất dập đầu thật mạnh. Âu Dương Thành An hắn có tài đức gì đáng để chủ tử tôn quý hy sinh như vậy. Nhưng không nghĩ tới không có dập đầu trên nền, mà dập đầu trên một đôi giày ống màu đen.

Biết Cửu Hoàng thúc không thích tiếp xúc với người khác, Âu Dương Thành An run rẩy ngẩng đầu, cũng may Cửu Hoàng thúc không có tức giận, chỉ nói một câu: “Cẩn thận một chút.”

Bị thương trên trán thì phải giải thích thế nào với bên ngoài, cũng không thể nói giá nho ở nhà đã rơi trúng.

“Vâng, vâng, thuộc hạ tuân lệnh. Xin chủ tử yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của chủ tử.” Âu Dương Thành An chắp tay, nói một cách kiên định.

“Làm đẹp một chút, bổn vương sẽ mượn cơ hội lần này trừ khử đi tên Tổng chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ. Đến lúc đó, có thể ngồi vào vị trí đó hay không thì phải dựa vào bản thân ngươi. Bổn vương chỉ có thể giúp ngươi đến đây.” Phải mất mười năm mới bồi dưỡng ra một con cờ, chỉ cần có cơ hội Cửu Hoàng thúc sẽ không tiếc công sức giúp hắn lên vị trí cao. Dù sao Âu Dương Thành An leo lên càng cao thì càng có lợi cho y.

“Chủ nhân yên tâm. Chỉ là an nguy của chủ tử? Hay là thuộc hạ báo lên muộn hai ngày?” Dù sao đây cũng là Tây Lăng, Âu Dương Thành An vẫn rất lo lắng Cửu Hoàng thúc sẽ xảy ra chuyện. Nếu Cửu Hoàng thúc xảy ra chuyện, hắn sẽ giống như lục bình không có rễ, trèo lên càng cao té càng nặng.

“Không cần, báo lên càng sớm công lao của ngươi càng lớn.” Ở Tây Lăng có Âu Dương Thành An, hắn muốn làm bất cứ chuyện gì cũng không cần phải đích thân ra tay, nên cũng không ngại bị Cẩm Y Vệ Tây Lăng nhắm tới, chỉ cần bọn họ có bản lĩnh đó.

“Rõ, thuộc hạ tuân mệnh.” Biết Cửu Hoàng thúc đã có tính toán, Âu Dương Thành An cũng không dám thuyết phục thêm.

“Đi xuống đi.” Giao phó xong thì cũng cho Âu Dương Thành An xuống ngựa. Cửu Hoàng thúc không muốn tiếp tục nán lại. Tối nay hắn còn phải gặp một người, một người rất quan trọng.

“Rõ.”

Âu Dương Thành An trở lại xe ngựa của mình, phu xe vung roi, xe ngựa của Âu Dương Thành An nhanh chóng đi về hướng chiếc thuyền hoa; còn xe ngựa của Cửu Hoàng thúc đi về phía trước với tốc độ thong thả, và đích đến vẫn là chiếc thuyền hoa.

Ở Thượng Kinh, chiếc thuyền hoa là một lựa chọn tốt để bàn bạc chuyện. Cho dù Cửu Hoàng không thích thì vẫn phải nói rằng, chiếc thuyền hoa trôi giữa sông rất an toàn cho đôi bên tiếp xúc lần đầu.

Cỗ xe dừng lại bên cạnh một chiếc thuyền hoa tầm thường, cũng như những chiếc thuyền hoa khác. Còn chưa bước chân lên đã ngửi thấy mùi hoa nồng nặc, xen lẫn tiếng sáo trúc đứt quãng và tiếng cười đùa.

Mũi của Cửu Hoàng thúc khẽ nhúc nhích, bất giác nhíu mày, mở một chiếc cúc áo giấu trong tay áo ra. Hương tre tao nhã quanh quẩn bên người Cửu Hoàng thúc, áp chế hương thơm nồng mũi.

Kể từ lần trước bị Tô Quán dùng hương hoa tính kế, mỗi lần ra ngoài Cửu Hoàng thúc đều sẽ mang theo. Dù sao thì bị gài vì một chuyện tầm thường như vậy, thật sự bực bội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK