Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81

Vương Cẩm Lăng cũng không làm nàng thất vọng, nghe thấy lời của Vương Thất, ý cuời trên mặt lại sâu thêm vài phần: “Hóa ra là Phượng tiểu thư, thất lễ thất lễ.”

 

Nói xong, chắp tay thi lễ, hành lễ với Phượng Khương Trần.

 

Phượng Khương Trần giật mình, lập tức lùi liên tiếp mấy bước.

 

“Đại công tử, Khinh Trần không đảm đương nổi” Đến thế giới này lâu như vậy, từ trước tới giờ đều là Phượng Khương Trần nàng hành lễ với ngưới khác, đây là lần đầu tiên có người có thân phận cao quý hành lễ với nàng, mà người này còn là một nam tử.

 

Trong cái thế giới nam tôn nữ tỉ này, đây là chuyện cực kỳ hiếm thấy.

 

“Phượng tiểu thư đừng tự coi nhẹ mình, lễ này là ngươi xứng đang, mặc dù Cẩm Lăng không tận mắt chứng kiến chuyện phát sinh ở cổng thành ngày đó, nhưng có biết một ít.

 

Chuyện ngày đó, bất cứ ai có mắt nhìn đều hiểu, ngươi chẳng qua là người vô tội bị hại, thế nhân không đồng tình với ngươi thì thôi, lại còn chỉ trích ngươi, quả thực là ngu xuẩn.

 

Dưới tình huống này, nếu ngươi chết, có lẽ trong mắt thế nhân là vì danh tiết, nhưng trong mắt Cẩm Lăng đó chỉ là chết oan mà thôi. Nếu như có dũng khí đối mặt với cái chết, thì sao lại không có dũng khi đối mặt với mấy lời bịa đặt.

 

Cũng may, Phượng tiểu thư lại có dũng khí rất đáng khen ngợi, không những không tìm chết giống như mong muốn của những người đó mà lại sống thật tiêu sái, điều này làm cho Cẩm Lăng hết sức kính nể, trong thế gian này có thể có bao nhiêu nữ tử kiên cường, tự tin, dũng cảm như ngươi.

 

Sau khi nghe được chuyện của Phượng tiểu thư, Cẩm Lăng vẫn luôn nghĩ, có cơ hội thì nhất định phải gặp Phượng tiểu thư, dù sao nữ tử kiêu ngạo như Phượng tiểu thư, trên thế gian ít có.”

 

Vương Cẩm Lăng hết sức chân thành nói, trong lời nói không hề trốn tránh nói về chuyện mất mặt ở ngoài cổng thành của Phượng Khương Trần, cũng không hề cường điệu, chỉ nói một chuyện như vậy.

 

theo hướng khách quan.

 

Đôi mắt Phượng Khương Trần chua xót, suýt chút nữa đã rơi lệ.

 

Có thể nói lời đánh giá này của Vương Cẩm Lăng* cực cao, nhưng Phượng Khương Trần cũng không xem trọng những cái này, nàng xem trọng chính là…

 

Chính là lần đầu tiên có nguời nói nàng còn sống là rất đúng, đây là lần đầu tiên có người suy xét cho nàng, đây là lần đầu tiên có nguời nói cho nàng, nàng vô tội, nàng trong sạch.

 

Cảm động thì cảm động, nguyên tắc thì vẫn phải có.

 

Phượng Khinh Sương hít một hơi, lại cúi người chào Vương Cẩm Lăng: “Đại công tử nói quá lời, Khinh Trần nào có kiêu ngạo gì, kiêu ngạo của Kinh Trân sớm đã bị người ta giãẫm dưới chân. Ngày đại hôn hôm đó, quần áo không chỉnh tề, tỉnh lại ở ngoại thành, cái tội danh này Khinh Trần phải cõng cả đời, cả đời có cái tội danh này thì Khinh Trần sẽ không còn kiêu ngạo gì đáng nói.”

 

Lời này cũng không phải là giả, ít nhất trong mắt thế nhân là như thế.

 

Vương Cẩm Lăng lắc đầu: “Vừa nói cử chỉ, ý nghĩ của Phượng tiểu thư rộng rãi, sao giờ lại không thấy rõ. Giống như ta, thế nhân đều biết ta mắt mù, thì cho rằng thế giới của ta chỉ có màu đen, cho rằng ta là người cần người khác thương cảm đồng tình.

 

Nhưng người khác sao có thể biết, thế giới của ta rực rỡ như thế nào. Ta không nhìn thấy mặt trời, nhưng lại có thể cảm nhận được ánh sáng của mặt trời, ta không thấy được cây cối hoa cỏ, nhưng lại có thể ngửi được hương vị của cỏ của hoa, ta không thấy được trời xanh mây trắng, nhưng lại có thể cảm thụ được mùi vị của gió.

 

Thế nhân không tin người mù lòa như ta cũng có thể một mình mà sống tốt, nhưng những cái này thì có liên quan gì với ta, chỉ cần ta biết, dù ta mù lòa nhưng vẫn có thể sinh sống giống như người thường, thế là đủ rồi.

 

Giống như Phượng tiểu thư, chỉ cần bản thân ngươi biết bản thân mình trong sạch, vậy là được rồi, về phần người khác thấy thế nào, thì có liên quan gì tới ngươi.”

 

“Hay cho việc người khác nhìn thế nào , có quan hệ gì với ta. Nguời khác cười ta quá điên khùng, ta cười người khác nhìn không thấu. Đại công tử, Khinh Trần rất ít khi khâm phục ai, ngươi coi như là một người.”

 

Giọng nói của Phượng Khương Trần bỗng đề cao, vẻ mặt đầy ý cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK