Chương 864
Tôn Bá dìu Tôn Chính Đạo lên xe ngựa, thấy hai người đã ngồi vững vàng, người lái xe ngựa giương roi ngựa lên lái xe ngựa đi về hướng Tôn phủ.
“Ta biết rồi.” Tôn Chính Đạo nhẹ nhàng thở ra, nghe thấy lời truyền đạt của Tôn Bá, hắn đã hiểu là chuyện gì xảy ra rồi, cũng may hắn đã sớm có chuẩn bị, hiện tại chỉ là mọi chuyện xảy ra sớm hơn mà thôi.
Hậu nhân của Phượng Ly, cuối cùng lại lần nữa xuất thế!
Tôn Chính Đạo nhắm mắt lại, giấu đi sự mệt mỏi và kiên trì bên trong..
Khi Tôn Chính Đạo đến Tôn phủ, vừa vặn đụng phải Trác Đông Minh và Vương Cẩm Lăng, Trác Đông Minh thật sự là phải đào ba tấc đất mới tìm được Phượng Khương Trần ở Tôn phủ, trước đó hắn vẫn cho là Phượng Khương Trần đã rơi vào tay thích khách, hoàn toàn không ngờ tới việc nàng lại có thể an toàn về nhà.
Trác Đông Minh thật sự cảm thấy Phượng Khương Trần chính là một kẻ yêu nghiệt, đối mặt với nhiều thích khách như vậy nàng lại có thể còn sống trở về Tôn phủ, không thể không nói điều này khiến cho người khác phải bội phục.
“Tôn đại nhân.” Trác Đông Minh cùng Vương Cẩm Lăng đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy Tôn Chính Đạo đang bước vội vàng, bọn họ đại khái có thể đoán được là vì Phượng Khương Trần.
Xem ra, tình huống của Phượng Khương Trần không tốt cho lắm.
“Thế tử gia, đại công tử. Hai vị chắc là vì Phượng tiểu thư mà đến, mời vào bên trong…” Tôn Chính Đạo cũng không khách khí với hai người này.
Khách khí? Khách khí cái gì, hắn cũng đâu còn nhiều ngày để sống.
Tôn Chính Đạo thậm chí không để ý tôn ti, trực tiếp đi đến phía trước hai người, Trác Đông Minh cùng Vương Cẩm Lăng biết là đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên sẽ không tức giận, đi theo Tôn Chính Đạo vào phòng của Tôn Tư Hành, từ xa cũng cảm giác được nhiệt độ đập vào mặt, lập tức làm cho toàn thân Vương Cẩm Lăng và Trác Đông Minh toát mồ hôi, hai má bị nhiệt độ cao này làm cho đỏ bừng lên.
“Khương Trần làm sao?” Vương Cẩm Lăng bước nhanh chân, liền bị Tôn Chính Đạo ngăn lại: “Đại công tử, xin đợi ở bên ngoài Phượng tiểu thư không có vấn đề gì.”
Nói xong liền bước nhanh vào trong phòng, Vương Cẩm Lăng và Trác Đông Minh nhìn thấy sau lưng ông ta ướt đẫm mồ hôi……
Sau khi Tôn Chính Đạo đi vào, đã sai người hầu mang toàn bộ chậu than ra ngoài, ngoại trừ Tôn phu nhân thì toàn bộ những người khác đều bị đuổi ra ngoài, lý do là không được làm phiền đến ông ta cứu người.
Trên mặt Vương Cẩm Lăng lộ ra vẻ bất mãn, Trác Đông Minh tiến lên hỏi liền bị Tôn Chính Đạo nói một câu: “Muốn cứu mạng Phượng Khương Trần thì phải dựa theo cách tôi nói. Các người nên đi, ở lại đây cũng không giúp được gì, có tôi ở đây thì Phượng Khương Trần sẽ không có chuyện gì.”
Bụp… Tôn Chính Đạo đóng cửa trước mặt Trác Đông Minh, thiếu chút nữa làm gãy cái mũi cao thẳng của hắn.
Đây tuyệt đối là tự tin và cường thế, Trác Đông Minh há miệng muốn nói, Trác thế tử như hắn từ khi nào lại phải chịu tức giận như vậy, nếm qua cảm giác đóng cửa không tiếp khách này chứ, có thể nghĩ rằng Tôn Chính Đạo cũng là vì Phượng Khương Trần nên mới thất thổ như thế, cuối cùng vẫn lúng ta lúng túng lui ra: “Cẩm Lăng, có Tôn Chính Đạo, thì Khương Trần chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện, ngươi muốn tiếp tục chờ ở chỗ này sao?”
Đợi…, đương nhiên phải đợi rồi, không nhận được tin tức Khương Trần đã an toàn, hắn không cách nào an tâm, thế nhưng mà…
Tôn Chính Đạo nói không sai, hắn ở lại đây cũng giúp được gì, hắn cũng không thể đem thời gian để chờ đợi ở đây mãi, hai ngày sau là yến tiệc mừng hắn tiếp nhận chức gia chủ, hắn có rất nhiều chuyện phải làm, còn có việc của Thanh Thủy trấn.
Từng việc từng việc một như cái cọc đóng xuống, khiến cho hắn căn bản không thể tiêu hao thời gian ở chỗ này.