Chương 988
Kim tuyến trên y phục là tơ vàng được rút ra từ vàng, nhiều nhất thì trong một lò vàng chỉ có thể rút ra hai, ba sợi vàng. Giá trị chế tạo của kiện quần áo này đủ để cho năm mươi vạn đại quân ăn một tháng.
Tuy nói là nàng chỉ mặc một ngày thôi, nhưng khi mặc một bộ y phục đắc tiền thế này lên người, Phượng Khương Trần cũng cảm thấy áp lực vô cùng lớn. Nếu nó bị làm hư, nàng thật sự không đền nổi. Tuy là nàng không thiếu tiền đến mức không trả được bao tiền đó, nhưng khi ở hiện đại, lúc mặc bộ y phục này trên người, thì không phải là đang mặc quần áo, mà đang khoe ra sự xa xỉ.
Cửu Hoàng thúc gật đầu đầy hài lòng. Quả nhiên chỉ có loại y phục trước mắt mới có thể phô bày hết khí chất của Phượng Khương Trần, không uổng phí hắn trả cái giá lớn như vậy để sai người may bộ y phục này.
Tiếc thay, cuộc đấu ngày nay không so khí thế hay y phục, mà là so đàn.
Sau khi Tô Quán và Phượng Khương Trần ngồi xuống song song, Thái phó bèn hỏi Hoàng thượng có phải họ bắt đầu được rồi hay không. Dù sao ai ai cũng bận rộn, không có quá nhiều thời gian để ở lại vui đùa với hai tiểu cô nương.
Sau khi được Hoàng thượng cho phép, Thái phó mỉm cười hỏi Tô Quán và Phượng Khương Trần: “Tô Quán tiểu thư, Khương Trần tiểu thư, trong hai vị, ai bắt đầu trước?”
Tô Quán đang muốn nói để Phượng Khương Trần bắt đầu trước, nào biết Phượng Khương Trần đã nhanh hơn nàng ta một bước: “Người tới là khách, mời Tô Quán tiểu thư.”
“Khách tùy chủ tiện, dù sao cũng nên là Khương Trần tiểu thư trước.” Tô Quán oán hận trừng mắt nhìn Phượng Khương Trần một cái. Nữ nhân này quá vô sỉ, mở miệng lại có thể nói thẳng như thế.
Phượng Khương Trần quăng ra một ánh mắt khiêu khích: “Sao nào? Không phải Tô Quán tiểu thư sợ rồi chứ? Đừng quên chính Tô Quán tiểu thư ngươi ra yêu cầu về hạng mục cầm kỳ thi họa đấy!”
Biết rõ Phượng Khương Trần đang khiêu khích mình, nhưng Tô Quán vẫn mắc mưu: “Chỉ bằng ngươi?
Kiếp sau cũng không làm được!”
Tô Quán ôm đàn đứng dậy, hạ người hướng về phía Hoàng Thượng và Nguyên Hi tiên sinh một cái trước, đoạn đi về phía cầm đài.
Thị nữ mang cầm ra, Tô Quán dâng hương tịnh thủy, bình tĩnh tâm thần. Nhất định nàng ta phải dùng trạng thái hoàn mỹ nhất, diễn ra cầm khúc hoàn mỹ nhất.
Hôm nay có Nguyên Hi tiên sinh ở đây, nhất định nàng ta phải biểu hiện thật tốt, khiến cho Phượng Khương Trần hiểu được cái gì gọi là danh môn quý nữ. Danh môn quý nữ cũng không phải từ một kiện y phục mà tạo ra được…
Hành gia vừa ra tay, chỉ biết có hay không.
Tô Quán đang đàn cầm khúc gì, Phượng Khương Trần cũng không biết, hay hay không càng không phải nói. Nàng chỉ biết là tiếng đàn dễ nghe, khí thế hào hùng, khí thế như gộp vào rồi lại tản ra.
Nghe không hiểu, thế là Phượng Khương Trần không nghe nữa, dù Tô Quán có thắng hay không cũng không liên quan gì đế nàng. Phượng Khương Trần nhắm mắt lại ngồi ở đó giả cao thâm, âm thầm, hoặc rõ ràng đánh giá bốn phương tám hướng. Phượng Khương Trần hệt như đang không phát hiện ra, vô cùng như đã lạc vào trong một phố xá sầm uất, lại ẩn chứa hương vị trần thế bên ngoài, khiến người ta không thể bỏ qua.
Trên thực tế, trừ Tô Quán đang chuyên tâm đánh đàn ra, thì những người khác, hoặc nhiều hoặc ít đều quan sát Phượng Khương Trần. Không phải lòng hiếu kỳ của mọi người lớn, mà là do thật sự khí thế của Phượng Khương Trần quá mạnh mẽ, hơn nữa thủ khúc này của Tô Quán lại khiến người ta không tự chủ được mà liên tưởng đến con người Phượng Khương Trần.
Đối mặt với sự đánh giá của mọi người vẫn có thể duy trì bình tĩnh, khí độ này không phải người thường nào cũng có. Nguyên Hi tiên sinh lại gật đầu, thầm nghĩ trong lòng: Nàng này bất phàm!
Hắn liền nảy sinh hảo cảm với Phượng Khương Trần.
Ba người Thái phó, Thái sư và Thái bảo đã nghe được lời đồn, vốn là không quá coi trọng con người Phượng Khương Trần này, nhưng khi thấy khí độ của nàng hôm nay, họ cũng âm thầm thán phục. Có thể khiến cho Cửu Hoàng thúc mắt cao hơn núi ái mộ, chắc chắn Phượng Khương Trần có chỗ hơn người, nàng này đích xác có khí chất đặc biệt không giống người thường.