Chương 540
Vốn dĩ Trác Đông Minh và Tôn Chính Đạo có thể kìm xuống được, nhưng khi nghe những lời giải thích của Phượng Khương Trần, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, ôm cột nôn thốc tháo, hình ảnh đẫm máu ngày hôm qua lại lần nữa hiện lên trong đầu.
Tốt lắm, đây là điều khiến nàng cảm thấy rất viên mãn!
“Tự Hành, chăm sóc cho bọn họ, đợi bọn họ hoàn hồn rồi thì nhắc bọn họ cho người đến quét dọn.”
Phượng Khương Trần xách váy lên, ngân nga điệu hát dân gian, vui vẻ đi kiểm tra phòng bệnh.
Ta đắc ý cười, ta đắc ý cười!
Cửu vương phủ.
Nghe được chuyện xảy ra ở Phượng phủ, Đông Lăng Vũ Cửu trong bóng tối nở một nụ cười mà ngay cả hắn cũng không biết: “Quả nhiên có thù tất báo, xem ra ngươi đối với Bản vương cũng quá nễ tình rồi, như vậy Bản vương không cần phải lo lắng ngày mai ngươi sẽ chịu thiệt thòi trong Mã trận rồi.”
Sau khi trêu đùa đám người Trác Đông Minh, nhân tiện báo chút thù nhỏ nên tâm trạng Phượng Khương Trần rất thoải mái, hơn nữa mấy ngày nay nàng rất mệt mỏi nên tối ngủ rất ngon, dù cho nửa đêm bị Tô Văn Thanh vực dậy đề đi thay thuốc cho Bộ Kinh Vân cũng không tức giận như trước.
Sáng sớm thức dậy, Phượng Khương Trần tràn đầy năng lượng, theo thông lệ đi kiểm tra các phòng. Tạ Nhị phu nhân hồi phục sau ca phẫu thuật rất tốt, miệng vết thương cũng không bị nhiễm trùng, dưới sự chăm sóc của nha hoàn, khí sắc bà trông cũng không tệ.
Không có gì lạ khi thời hiện đại, y tá và bệnh nhân luôn kè kè 1 vs 1, chỉ có như vậy mới có thể tập trung chăm sóc một bệnh nhân, nếu y tá muốn chăm sóc nhiều bệnh nhân, khó tránh trong quá trình chăm sóc sẽ bỏ sót một số chỗ.
Phượng Khương Trần gật đầu hài lòng, cả hai đều đã tỉnh dậy, Tạ Nhị phu nhân qua vài ngày nữa có thể về nhà, còn Tôn phu cần phải ở lại để quan sát thêm một thời gian nữa.
Hoàn tắt việc kiểm tra các phòng bệnh, Phượng Khương Trần đắm mình trong nắng, tận hưởng sự bình yên hiếm có này, nhìn khắp nơi trong Phượng phủ đã hoàn toàn đổi mới, tâm trạng nàng đột nhiên rất vui.
Ngày tháng trôi qua, Phượng Khương Trần nàng lang thang phiêu bạt mấy năm, cuối cùng cũng có một ngôi nhà để về.
Nhưng có lẽ Phượng Khương Trần đã vui mừng quá sớm, có một tiểu thái giám từ Hoàng cung tới tuyên chỉ, nói là truyền Phượng Khương Trần đến Thú uyễển để xem Đông Lăng, Nam Lăng và Tây Lăng đua ngựa tỉ thí.
Phượng Khương Trần khó hiểu, chuyện này thì có gì liên quan tới nàng, Phượng Khương Trần đưa cho vị tiểu thái giám kia một hầu bao nặng trịch, nghe ngóng hỏi: “Công công, Tam quốc đua ngựa là chuyện đại sự, liên quan gì đến Khương Trần?”
Tiểu thái được thưởng bạc, mặt mày hớn hở, ngữ khí cao ngạo tiết lộ một chút: “Phượng cô nương, việc này ngươi nên cảm tạ Dao Hân Công chúa và Tô Quán tú, nếu không có bọn họ, làm sao ngươi có cơ hội nhìn được các quý nhân.”
“Hóa ra là Dao Hân Công chúa và Tô Quán tú nhớ đến ta, quả thật là vinh hạnh của Khương Trần, Khương Trần phải thay y phục khác, xin công công đợi một lát.”
Hai nữ nhân này không thể yên tĩnh một chút sao? Không gây phiền phức cho nàng thì sẽ chết à, uỗổng công nàng lúc trước còn cứu Tây Lăng Thiên Lâm, việc Tây Lăng Dao Hân qua cầu rút ván cũng quá rõ ràng rồi.
Quả nhiên người trong hoàng thất không một ai có tâm, ngay cả đạo lý cơ bản như nhớ ơn cũng không có, hệt như Cửu hoàng thúc.
Phượng Khương Trần nói một tiếng xin lỗi với vị thái giám, sau đó đi sâu vào Phượng phủ.
Ngoài Phượng Khương Trần ra, Phượng phủ không còn vị chủ tử nào khác, lúc trước có Chu Hằng có thể tiếp đãi khách đến thăm, nhưng Chu Hằng hiện tại lại không ở đây, mặc dù rất thô lỗ nhưng nàng không còn sự lựa chọn nào khác ngoại trừ để khách đứng bên ngoài.
Phượng Khương Trần thay xong y phục, sau đó lấy ra hai chiếc khăn đã tẩm thuốc, giấu vào trong tay áo, rồi buộc một bộ dao vào bắp chân như thường lệ.
Khăn tay màu trắng dùng để tẩm thuốc mê, công hiệu vô cùng tốt, ít nhất có thể hạ được ba tên nam nhân, phải biết thuốc mê được tạo ra thời hiện đại mạnh hơn nhiều so với thuốc mê của Mông Cổ.
Khăn tay màu xanh là chiếc đã ngâm qua thuốc giải của thuốc mê, Phượng Khương Trần nàng không muốn hại người nhưng có người muốn hại nàng, dù sao thì cũng phải đề phòng một chút.