Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1705

Xây mộ địa, không chút qua loa nào, mỗi một chỗ đều tinh xảo vô cùng, Phượng Khương Trần vốn định tự mình tới cửa cảm tạ Tô Vân Thanh, Tô Vân Thanh sau khi biết tin, vội vàng phái người truyền lời, bảo Phượng Khương Trần đừng đến, đến nói lời cảm tạ thì không cần đâu.

Tô Vân Thanh hiện tại không muốn nhìn thấy Phượng Khương Trần nhất, vừa thấy Phượng Khương Trần hắn ta lại nhớ đến bệnh của mình, còn những thuốc đã giấu đi đó nữa, hắn ta hiện tại hận không thể để cho toàn bộ nam nhân ở Cửu Châu đại lục đều giống hắn ta, toàn bộ đều hư thận.

Đại phu là một nghề nghiệp dễ khiến cho người ta ngại, đặc biệt đại phu biết ngươi ** kia.

Phượng Khương Trần cũng vội, Tô Vân Thanh nói không cần tới, nàng cũng không đi.

Linh cữu nhập huyệt, cách mộ địa càng ngày càng gần, Phượng Khương Trần phát hiện nàng càng ngày càng không ổn, linh cữu sau khi xuống huyệt, nàng muốn gặp lại cha mẹ phải tới mộ địa tế bái.

Đôi mắt cay cay, trong lòng ê ẩm, ngẩng đầu nhìn mộ địa cách đó không xa, đập vào mắt hình ảnh khiến cho Phượng Khương Trần ngơ ngẩn, thương cảm cũng bị cắt ngang.

“Mộ địa có người?”

Từ xa nhìn lại giống như một bóng người.

Lúc này sẽ là ai?

“Có người? Có người tới sớm hơn chúng ta?” Vương Cẩm Lăng giục ngựa tiến lên, ngẩng đầu vừa thấy…

Quả nhiên, trước mộ địa có một thân ảnh mặc đồ đen, gió lạnh thổi đến quần áo người nọ phấp phới, tóc đen cũng bay theo chiều gió, chỉ một cái bóng dáng đã khiến cho người ta cảm giác đơn độc cao ngạo, khiến cho người khác không dám thân cận.

“Đi xem là người nào.” Nam Lăng Cẩm Hàng nói với Trác Đông Minh.

Trong đám người bọn họ, chỉ có Trác Đông Minh võ công tạm ổn, không bảo hắn ta đi thì bảo ai, Nam Lăng Cẩm Phàm sau khi là hoàng tử, cũng quen thói chỉ huy người khác làm việc.

“Không cần đi.” Tô Vân Thanh giục ngựa tiến lên, gọi Trác Đông Minh lại: “Người kia hẳn là Cửu hoàng thúc, hắn không có tiện đi từ Hoàng thành, cho nên ở chỗ này đợi.”

“Cửu hoàng thúc? Sao có thể là hắn, hắn đến từ khi nào?” Đừng nói Phượng Khương Trần, mọi người đều sửng sốt, bọn họ còn tưởng rằng Cửu hoàng thúc sẽ không tới, không nghĩ tới còn đến sớm hơn tất cả mọi người.

Điểm này đã nói rõ, hắn để Phượng Khương Trần ở trong lòng, hễ là những chuyện có liên quan tới Phượng Khương Trần, hắn đều ghi tạc trong tâm.

“Ta cũng không biết, đi lên hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao.” Tô Vân Thanh cũng không biết Cửu hoàng thúc sẽ đến, Tô Vân Thanh là đoán, bởi vì mộ địa này, hôm nay người bình thường vào không được.

Vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn, Cửu hoàng thúc ngày hôm qua điều người Thần Cơ Doanh tới, canh giữ ở ngoài thành và bên ngoài mộ địa, dọn dẹp hết chướng ngại dọc đường, cho nên Phượng Khương Trần ra khỏi thành mới có thể thuận lợi như vậy.

Còn chuyện Dao Hân, chỉ có thể nói Cửu hoàng thúc tính sai, không nghĩ tới sẽ có người không có mắt, ở Hoàng thành tìm Phượng Khương Trần gây chuyện, cũng không sợ bị người chọc cột sống.

May mắn Phượng khương Trần không có mắc mưu, bằng không hôm nay lễ tang nhất định phải gián đoạn.

“Đi thôi.” Phượng Khương Trần đè xuống cảm động trong lòng, mạnh mẽ lạnh nhạt nói, chỉ có dáng vẻ như này của nàng mới lừa được người khác, lại lừa không được Vương Cẩm Lăng vẫn luôn chú ý nàng.

Không thể không nói, Cửu hoàng thúc quả nhiên là một cao thủ đùa giỡn lòng người, bởi vậy, bọn họ những người này cũng chỉ làm nền cho Cửu hoàng thúc, bọn họ một đường cùng đi, còn thua cả Cửu hoàng thúc đã chờ ở đây từ lâu.

Nước cờ của đối phương cao hơn một bậc, Vương Cẩm Lăng không còn lời nào để nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK