Editor: Na
Beta: Hoàng Lan
Đám người Vương Duyệt, Tuân Hoán, và cả quân đội của đại doanh Giang Châu do Chinh Đông Đại tướng quân Chu Phỏng cho mượn đã thắp đèn lồng, đốt đuốc tìm kiếm ở đoạn sông xảy ra chuyện và hai bên bờ sông phía hạ lưu suốt một đêm.
Thứ duy nhất có thể tính là thu hoạch chính là một cái gối đầu theo như lời Vương Duyệt nói, chiếc gối gỗ được tìm thấy ở bờ phía nam sông Trường Giang, bị lục bình quấn vào bờ.
Đây là chiếc gối dài có kích thước gần bằng chiều rộng của giường, hai người nằm vẫn đủ, bằng cân nặng hiện giờ của Thanh Hà thì sức nổi của gối có thể nâng nửa người trên của nàng lên.
Vương Duyệt phát hiện một vài dấu chân bên rặng lục bình, nhưng gần đây liên tục có người Trung Nguyên xuôi xuống phía nam qua sông Trường Giang đến mạn Giang Nam để tránh chiến tranh nên cũng không xác định được có phải Thanh Hà hay không.
Vì thế Vương Duyệt mở rộng phạm vi tìm kiếm từ bờ sông tới sâu trong đất liền mạn phía nam sông Trường Giang, đồng thời hỏi thăm tung tích của Thanh Hà từ những người dân chạy nạn ở Trung Nguyên.
Dựa vào sự hiểu biết của Vương Duyệt đối với Thanh Hà, sau khi Thanh Hà lên bờ, để trốn cánh truy binh đang săn lùng của Vương Trừng, nàng nhất định sẽ không ở lại bờ sông mà sẽ đi thẳng về phía đông nam, chỉ cần vào địa bàn của Minh chủ Giang Nam là nàng sẽ an toàn.
Thanh Hà thông minh kiên cường, nhất định là như vậy!
Thức trắng đêm không ngủ, Vương Duyệt vẫn tỉnh táo, hắn mở bản đồ, chỉ huy binh lính tìm kiếm, còn dặn dò: “Xin các vị nhớ kỹ, cho dù đi đến đâu cũng phải lan truyền tin tức cha con Vương Trừng đã chết ra ngoài.”
Như vậy Thanh Hà sẽ biết người đang tìm nàng là người của mình, chứ không phải người Vương Trừng phái tới bắt nàng.
Vương Duyệt vẽ lại bản đồ, muốn mọi người chia nhau ra tìm, sau đó cất bản đồ và ra khỏi doanh trướng thì nhìn thấy một người quen thuộc —— là mẹ Tào Thục.
“Có tin tức của Thanh Hà chưa?” Tào Thục hỏi.
Vương Duyệt vừa chỉ vào chiếc gối dài trên bàn vừa nói: “Đây là thứ phát hiện ở bờ sông, nàng đã bơi tới bờ nam sông Trường Giang, trên sông Trường Giang cũng không hề phát hiện bất kỳ thi thể nào, có thể thấy tính mạng nàng cũng không gặp nguy hiểm, con sẽ tìm được nàng sớm thôi.”
Tào Thục nói: “Nghe nói lão súc sinh và tiểu súc sinh đã bị Vương Đôn giết.”
Vương Duyệt trầm giọng nói: “Là con ra tay, phò mã gánh trách nhiệm thay con.”
Lúc này Tào Thục vừa mệt mỏi vừa phẫn nộ, lại đau khổ, lo lắng đề phòng, thêm cả thất vọng và hy vọng xen lẫn vào nhau, cảm xúc bị đẩy đến cao trào, mất hết lý trí, nói: “Giết hay lắm! Dám bắt nạt nữ nhi ta, tất cả đều chết hết đi!”
Vương Duyệt vừa nghe lời này lập tức sững người, “Mẫu thân, người đang nói gì vậy?”
Tào Thục cũng thức trắng một đêm, đi suốt đêm tới Vũ Xương, bà cứ tưởng Vương Duyệt đã cứu được Thanh Hà, nhưng không ngờ rằng Thanh Hà bị cha con Vương Trừng gài bẫy, bị ép nhảy xuống sông, đến nay vẫn chưa có tin tức. Sống không thấy người, chết không thấy xác, hy vọng cả nửa đời, kế hoạch cả nửa đời, nhiều lần đứng giữa hòa giải loạn Bát vương, cùng với con đường xuôi nam vô vàn nguy hiểm, khó khăn lắm mới chạy trốn được gần tới Giang Nam thì lại để lạc mất con gái.
Nhất là khi nhìn thấy Vương Duyệt vẫn nguyên vẹn, nghĩ đến con gái đã trải qua bao khó khăn trắc trở, khi sắp tới nơi an toàn lại thất bại trong gang tấc, cảm xúc của Tào Thục đã vỡ vụn bao lần. Bà ngồi im dưới đất, ôm chiếc gối có thể là thứ Thanh Hà mang theo lúc chạy trốn, mong chờ có thể ngửi được hơi thở của nữ nhi từ trên đó, “Xin lỗi nữ nhi của ta, là ta tự làm theo ý mình, chỉ một ý nghĩ sai lầm đã thay đổi cả đời con.”
“Con vốn không cần chịu đựng tất cả những khổ sở và hành hạ này, con vốn là đích trưởng nữ của cháu trưởng nhà thế gia, huyết thống vô cùng thuần khiết cao quý. Bằng vào xuất thân của con lẽ ra phải ở một nơi an toàn trên đất Giang Nam từ lâu, tương lai sẽ gả cho người trong sạch môn đăng hộ đối, dòng họ nhà con sẽ cho con cả một đời suôn sẻ.”
Vương Duyệt thật sự không thể tin được, “Mẫu thân, Thanh Hà là nữ nhi của người, vậy con là ai?”
Tào Thục nhìn Vương Duyệt rơi lệ, “Thanh Hà đã thay con gánh chịu tất cả những cực khổ và nguy hiểm của nửa đời, không có Thanh Hà, con đã sớm chết cả trăm lần rồi. Chắc giờ con đã hiểu tại sao ngay từ khi con còn nhỏ ta đã muốn con giúp đỡ con bé, nhường nhịn con bé, cho dù gặp phải chuyện gì cũng phải ủng hộ và bảo vệ Thanh Hà? Thật ra mười lăm năm qua, con bỏ ra nhiều thứ vì con bé như vậy, nhìn bề ngoài là con cho đi, luôn hết mình vì con bé, nhưng trên thực tế chỉ là hạt muối bỏ biển, không thể sánh bằng những gì con bé đã trả giá thay con!”
Tào Thục ném gối đi, bắt lấy tay Vương Duyệt, hình tượng của bà đã sụp đổ và điên cuồng, “Đầu tiên là ta để mất con bé trong phủ Thứ sử ở Kinh Châu. Sau đó trên sông Trường Giang ở Giang Châu, con cũng để mất con bé. Tại sao người bị tổn thương luôn là con bé? Là ta có lỗi với Thanh Hà, tại sao ông trời không trừng phạt ta mà luôn làm hại con bé? Cứ hết lần này đến lần khác!”
Vương Duyệt ở trước mặt còn không dám tin vào tai mình, khi tới câu sau “Thanh Hà đã thay con gánh chịu tất cả những cực khổ và nguy hiểm của nửa đời” thì từng cảnh tượng trong quá khứ thoáng hiện lên trong đầu, liên kết với nhau, tất cả đều hướng đến một sự thật mà hắn khó có thể đối mặt.
Tướng mạo xuất chúng của hắn không giống cha cũng không giống mẹ; từ nhỏ hắn đã được mẹ bế vào cung, sống cùng một chỗ với Thanh Hà, như hình với bóng giống như long phượng thai, cùng nhau lớn lên, Dương Hoàng Hậu vô cùng yêu thích hắn; Dương Hoàng Hậu tặng hắn đàn cổ do chính tay Thái Văn Cơ làm ra; mẹ luôn nói Thanh Hà rất tốt, luôn làm mối cho hắn và Thanh Hà, còn tạo ra đủ loại cơ hội để hai người gần gũi; mẹ hết lần này tới lần khác cãi lời chồng, cãi lại mệnh lệnh của người trong tộc, nhất định phải ở lại Lạc Dương, muốn hắn không được cưới ai khác ngoài Thanh Hà; Huệ Đế trước khi chết đã đột nhiên nắm tay hắn…
Thì ra là vậy!
Linh hồn Vương Duyệt như bị rút đi, mặc cho Tào Thục vừa ôm lại vừa khóc. Giống như những lời Tào Thục nói, hắn vẫn luôn cho rằng mình đã bỏ ra quá nhiều thứ vì Thanh Hà, cả đời hắn gần như xoay quanh nàng, vì nàng, hoặc vì tình yêu, hắn vẫn luôn cảm thấy những gì mình bỏ ra cao hơn, xa hơn so với những gì Thanh Hà đáp lại hắn.
Hắn cho rằng mình là một người đàn ông, nếu muốn bảo vệ Thanh Hà và cưới được Thanh Hà thì dù có xảy ra chuyện gì cũng đáng.
Nhưng thực tế lại không phải vậy, thật ra không phải hắn bảo vệ Thanh Hà. Từ trước đến nay, Thanh Hà mới là tấm lá chắn của hắn, nàng đã chống lại tất cả những tai ương vì hắn, bảo vệ hắn bình yên lớn lên, trở thành kỳ lân tử của Lang Gia Vương thị.
Nếu hắn là Thái Tử, hắn tuyệt đối không sống được tới bây giờ, thành Kim Dung sẽ là nơi hắn bỏ mạng.
Hắn đã đích thân trải qua loạn Bát vương với tầng tầng sát khí và vô vàn hiểm nguy, những lời Tào Thục nói không hề khoa trương, nếu không có Thanh Hà, hắn đã sớm chết một trăm lần rồi.
Thì ra, ta không phải thần hộ mệnh của nàng. Nàng mới là thần hộ mệnh của ta!
Vương Duyệt ôm chặt mẹ, “Con xin lỗi, là con sai, là con không bảo vệ được nữ nhi của người. Nếu con đuổi tới Vũ Xương sớm hơn và mở rộng phòng tuyến về phía trước mười mấy dặm, phát hiện ra thuyền của Vương Trừng sớm hơn thì tất cả những thứ này sẽ không xảy ra, là con làm chưa tốt, con sẽ không như vậy nữa, xin mẫu thân tha thứ cho con.”
Gọi mẹ nhiều năm như vậy, Vương Duyệt không thể thay đổi xưng hô trong một chốc một lát, tuy rất kinh hãi khi nghe được thân thế của mình nhưng trong lòng hắn vẫn coi Tào Thục là mẹ.
Bình thường Tào Thục là vị phu nhân kiên cường đanh đá cỡ nào, có thể dồn ép một Tào Thục ngoan cường đến mức cảm xúc sụp đổ thì có thể thấy lúc này trong lòng bà đã khổ sở và tự trách bao nhiêu.
Vương Duyệt cũng đâu có khác?
Mẹ con tâm ý tương thông, đau khổ cũng tương đồng, hai người cùng ôm đầu khóc.
Trong lòng Tào Thục vẫn coi Vương Duyệt là con trai, thấy con trai khổ sở như vậy, bà còn an ủi hắn, “Không phải lỗi của con, lúc ấy con chỉ là đứa bé mới sinh, chúng ta đã có ý nghĩ viển vông là trao đổi vận mệnh của hai con, chúng ta hồn nhiên cho rằng Thanh Hà là bé gái, là một tiểu công chúa thì những tai nạn đó sẽ không rơi lên người con bé. Nhưng ai có thể ngờ rằng lại gặp thời buổi loạn lạc, Đại Tấn đến bước đường cùng, Thanh Hà đã chịu nhiều khổ sở như vậy, cho dù chúng ta có bù đắp bao nhiêu thì công cán cũng chẳng đáng là bao. Chẳng lẽ thật sự có ông trời tới trừng phạt bọn ta trộm long tráo phượng, chống lại đất trời sao?”
Tào Thục và Dương Hiến Dung tráo đổi con trai con gái, đảo ngược đời người, Vương Duyệt từ đây không cần lo lắng tính mạng bị uy hiếp, sẽ không trở thành một Thái Tử bù nhìn, Thanh Hà từ con gái thế gia biến thành công chúa.
Sau khi trải qua trắc trở, Tào Thục gần như bị hiện thực đánh gục, trả giá hết lần này đến lần khác, cùng với thất bại hết lần này đến lần khác, một lần Thanh Hà suýt nữa được ban cho Vương Duyệt, kết quả Vương Diễn chặn ngang một chân, cho dù sau này Vương Duyệt cố hết sức cứu chữa, thuyết phục Vương Diễn đồng ý mối hôn sự này nhưng tính mạng tiên đế không trụ được nữa, ông đã băng hà ngay trước khi tứ hôn.
Lần này lại như vậy, từ Trung Nguyên xuôi nam đến Giang Nam, đâu chỉ có chín chín tám mươi mốt kiếp nạn? Cứ nghĩ Vương Trừng là người một nhà nên đến nương nhờ, lại không ngờ rằng đó là cạm bẫy, quyền lực đã ăn mòn lòng người, trước kia Thanh Hà bị bắt đi, suýt nữa bị ép thành phản tặc, cứ nghĩ là đang bảo vệ nàng nhưng thật ra lại hại nàng.
Tào Thục từ không tin vào thần phật hay số phận, lúc này lại dao động, thay đổi vận mệnh làm trái ý trời sẽ bị cắn ngược. Rõ ràng là bà làm sai, nhưng người phải hứng chịu lại luôn là Thanh Hà.
Tào Thục hốt hoảng, buông Vương Duyệt ra rồi ra khỏi trướng, cứ đi thẳng, đi thẳng về phía trước, bước qua cát trắng bên bờ sông, đi từng bước một trong nước về phía trước, lẩm bẩm: “Ông trời ơi, người làm sai chuyện là ta, không phải nữ nhi của ta, có khí phách thì cứ nhắm vào ta, ta bằng lòng hiến dâng tất cả để đổi lại nữ nhi của ta bình an trở về, ông đừng lúc nào cũng trừng phạt con bé được không? Oan có đầu, nợ có chủ, tất cả đều do ta làm, ông lấy mạng ta đi rồi trả lại nữ nhi của ta, một mạng đổi một mạng.”
Lúc đi tới chỗ nước sâu ngang eo, Vương Duyệt xông tới gập ngón tay lại, vỗ lên gáy mẹ một cái làm bà hôn mê rồi mang người về trướng.
Tuân Hoán đi tìm một vòng cùng Chu Phủ đã trở lại, nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Vương Duyệt thì rất lo lắng, “Hay là huynh đi nghỉ ngơi một lát đi, nửa canh giờ cũng được.”
“Không cần.” Vương Duyệt nói: “Quần áo của mẫu thân ta bị ướt, làm phiền muội thay quần áo cho bà.”
Vương Duyệt ra khỏi trướng, Chu Phủ sững sờ tại chỗ, Tuân Hoán nói với hắn: “Chu huynh đi ra ngoài trước đã, ta phải thay quần áo cho Kỷ Khâu Tử phu nhân.”
Chu Phủ: “Tào Mãnh đệ đệ… Đệ cũng là nam tử, tại sao thế tử muốn đệ thay quần áo?”
Còn không bằng con trai ruột thay đâu! Ngươi rõ ràng là cháu trai của Kỷ Khâu Tử phu nhân, cháu trai chẳng lẽ còn thân hơn so với con trai sao? Đây là nét đặc sắc của sĩ tộc Trung Nguyên hả? Hay là ta kiến thức hạn hẹp?
Nhìn Chu Phủ như bình tĩnh, nhưng thật ra đầu óc đã sắp nổ tan tành.
Tuân Hoán không giải thích mà đẩy mạnh Chu Phủ ra khỏi trướng.
Tuân Hoán ở bên trong thay quần áo, Chu Phủ lúng túng không biết làm sao, Vương Duyệt thì tâm sự nặng nề, lúc này bên bờ phía bắc sông Trường Giang có một con thuyền đi tới, trên thuyền treo cờ hiệu Tuân gia.
Có khoảng năm mươi binh sĩ mặc áo giáp đi xuống thuyền, hành lễ với Vương Duyệt, “Nghe nói Kỷ Khâu Tử Thế tử ở đây, chúng ta lên đường ngay tìm tới, chỗ của thế tử nhất định là có Đại tiểu thư nhà chúng ta. Hiện giờ lão gia nhà chúng ta là Bình Nam tướng quân, trấn giữ ở Uyển Thành (nay là Hà Nam, Nam Dương), cách Vũ Xương không xa, tướng quân đã ra lệnh cho chúng ta mang Đại tiểu thư về Uyển Thành.”
“Đại tiểu thư”? Lần này Chu Phủ càng ngơ ngác, hắn chỉ thấy bên cạnh Vương Duyệt có biểu đệ Tào Mãnh, lấy đâu ra Đại tiểu thư?
Lại nhìn cờ hiệu của những người này là Dĩnh Xuyên Tuân thị, sĩ tộc nổi danh cùng Lang Gia Vương thị ở Trung Nguyên, thiên kim Đại tiểu thư của sĩ tộc sao có thể đi theo Vương Duyệt bôn ba khắp nơi? Có ý đồ gì vậy?
Nhất định là ham muốn dáng vẻ đẹp trai của Vương Duyệt.
Trong lúc Chu Phủ đang nghĩ ngợi, Tuân Hoán đã thay xong quần áo cho Tào Thục, nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài trướng thì xách kiếm Phong Tùng đi ra ngoài.
Tuân Hoán vừa ra, hơn năm mươi bộ khúc (*) tinh nhuệ của Tuân gia lập tức đồng loạt quỳ một gối xuống đất, “Thuộc hạ bái kiến Đại tiểu thư!”
(*) Bộ khúc: chỉ nhóm binh lính riêng thuộc quyền quản lý của các gia đình giàu có