Editor: Xoài
Beta: Hoàng Lan
Lại nói Vương Duyệt và Tuân Hoán cầm chiếu thư của Thái thượng hoàng đến Triều Ca gọi viện binh.
Quả nhiên như bọn họ dự đoán, mặc dù tứ đại phiên vương tập kết quân đội hai trăm ngàn người ở Triều Ca, đủ để nghiền ép quân đội sáu mươi ngàn ở Kinh Thành nhưng tứ đại phiên vương vì tranh đoạt vị trí Nguyên soái của đội quân thảo phạt mà tranh chấp không ngớt ở Triều Ca, cộng thêm tuyết lớn chặn đường, đường khó đi, tứ đại phiên vương đều án binh bất động, ngày thảo phạt cách xa vô hạn.
Thật ra Tôn Thừa tướng đã ngầm thông đồng với Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh, tương lai trong ứng ngoại hợp, nâng Thành Đô vương thượng vị, chỉ là loại âm mưu này không đua nổi với đời. Binh mã dưới trướng Thành Đô vương và Tề vương có lực lượng ngang nhau, nhưng không thể lấy chuyện này ra xem như là thẻ đánh bạc cho việc tranh đoạt vị trí Nguyên soái.
Lúc này, Vương Duyệt và Tuân Hoán đưa chiếu thư ra lệnh thiên hạ thảo phạt nghịch tặc Tư Mã Luân do Thái thượng hoàng tự tay viết đã trở thành mấu chốt cho việc ai là thủ lĩnh của quân thảo phạt.
Vì sao Vương Duyệt lại chọn Tề vương Tư Mã Quýnh trong tứ đại phiên vương mà không phải là ba phiên vương khác có thực lực và sức lực ngang nhau?
Thật ra rất đơn giản, là bởi vì tuy binh lực của Tề vương Tư Mã Quýnh mạnh nhưng huyết thống yếu nhất. Huyết thống hoàng thất và danh phận của ông ta đều không đủ thuần khiết, dù cho Vương Duyệt và Tuân Hoán lấy danh nghĩa của Lang Gia Vương thị và Dĩnh Xuyên Tuân thị để ủng hộ ông ta làm thủ lĩnh Cần Vương, tương lai ông ta nắm giữ quyền hành thì cũng chỉ làm Tể tướng mà thôi, muốn mưu triều soán vị làm Hoàng đế, bất kể là hoàng thất hay là sĩ tộc đều sẽ không thừa nhận.
Cha của Tề vương là Tề Hiến vương Tư Mã Du, từ mặt huyết thống thì Tư Mã Du và Tấn Văn Đế Tư Mã Viêm đều là con của Tư Mã Chiêu và vợ là Vương Hoàng hậu.
Nhưng sau này Tư Mã Du được nhận làm con nối dõi dưới danh nghĩa của đại bá phụ Tư Mã Sư không có con cái, hắn đã không được tính là con trai của Tư Mã Chiêu nữa — huyết thống hoàng thất của con trai Tư Mã Du là Tề vương Tư Mã Quýnh lại càng thêm mỏng manh.
Cho nên Tề vương Tư Mã Quýnh người cũng như tên, thân phận của ông ta chính là rất “quýnh”! Năm đó đặt cái tên này là đã đoán được cuộc đời của ông ta.
Mà Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh được Tôn Thừa tướng nhìn trúng thì không giống vậy. Tư Mã Dĩnh là con trai ruột của Tấn Văn Đế Tư Mã Viêm, xếp hàng mười lăm, là em ruột của Thái thượng hoàng.
Bởi vì huyết thống hoàng thất của Thành Đô vương quá thuần khiết, sẽ giảm bớt lực cản soán vị trong tương lai. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Tôn Thừa tướng lựa chọn hợp tác với Thành Đô vương, giảm bớt thủ tục.
Vương Duyệt và Tuân Hoán đi trong cơn tuyết lớn, ba ngày sau đến Triều Ca, dâng chiếu thư do Thái thượng hoàng viết cho Tề vương không có danh phận nhất.
Tề vương giống như nhặt được của quý báu, trong chiếu thư chỉ đích danh muốn ông ta triệu tập phiên vương trong thiên hạ cùng thảo phạt nghịch tặc Tư Mã Luân, lập tức xác định Tề vương có danh phận Nguyên soái của quân thảo phạt.
Tề vương vui mừng quá đỗi, triệu tập cuộc họp với ba phiên vương lớn, chiếu thư vừa được đưa ra, ba phiên vương không thể không chịu phục.
Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh nghĩ thầm, xong rồi xong rồi, chiếu thư Cần Vương của Thái thượng hoàng đều có thể truyền đến tay Tề vương, có thể thấy được tình thế ở Kinh Thành xảy ra biến hóa, Tôn Thừa tướng đã thất thế, không có lực lượng khống chế Thái thượng hoàng, minh ước của mình và Tôn Thừa tướng không còn giá trị. Ta đi xa một chuyến, lại phải làm áo lễ cho Tề vương…
Thành Đô vương khẩu phục tâm không phục, Thái thượng hoàng à, ta là em ruột của người, Tề vương chỉ là em họ nhánh bên, vì sao người lại giao phó chiếu thư Cần Vương cho một người ngoài, lại làm như không thấy em ruột là ta đây?
Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh cảm thấy mình còn có thể cứu vớt được một chút, thế là bắt đầu đâm chọt: “Bút tích và con dấu của bức chiếu như này đều không có vấn đề, nhưng… tình huống của Thái thượng hoàng chư vị đều biết, huynh ấy hoàn toàn không biết chữ mình viết có ý gì, đây thật sự là ý của Thái thượng hoàng?”
Tề vương đã sớm dự đoán được, ông ta phất tay: “Mời hai vị sứ giả của Thái thượng hoàng đi ra làm quen với chư vương một chút.”
Vương Duyệt và Tuân Hoán cùng nhau đi vào doanh trướng.
Vương Duyệt quá đẹp, lúc hắn đi vào tựa như mang theo ánh tuyết ở bên ngoài, chói lóa làm người ta hoa mắt.
Ở thời đại toàn dân tôn sùng sắc đẹp, trai đẹp được vây đỡ, giá trị nhan sắc tức chính nghĩa này, tướng mạo là nước cờ đầu tốt nhất.
Mà “lực sát thương” từ giá trị nhan sắc của Vương Duyệt đã không phải là cấp bậc của nước cờ đầu nữa, hắn quả thật chính là cái bùa công thành, còn chưa mở miệng đã chinh phục được ba phiên vương.
Vương Duyệt lớn tuổi hơn Tuân Hoán, hắn tự giới thiệu bản thân trước: “Lang Gia Vương thị, Kỷ Khâu Hầu Thế tử, Vương Duyệt.”
Hóa ra là kỳ lân tử của Lang Gia Vương thị! Loại tướng mạo thần thiên này, hoàn toàn xứng đáng!
Tuân Hoán hành lễ: “Dĩnh Xuyên Tuân thị, Tuân Hoán.”
Lại là Hoán Nương của Tuân gia! Thiếu nữ thiên tài võ học được nuôi dưỡng như con trai của Tuân gia!
Vương Duyệt và Tuân Hoán đều là vãn bối xuất chúng nhất của mỗi gia tộc, sự xuất hiện của bọn họ đại diện cho ý chí của Lang Gia Vương thị và Dĩnh Xuyên Tuân thị chiếm cứ nửa giang sơn triều đình.
Biểu thị Tề vương đã có được sự tán thành của sĩ tộc, việc này còn quan trọng hơn chiếu thư của Thái thượng hoàng!
Lần này ngay cả Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh cũng không tìm ra được lỗ hổng — ông ta không muốn làm kẻ địch với Lang Gia Vương thị và Dĩnh Xuyên Tuân thị, kết quả là ba đại phiên vương nhao nhao nói: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, mời hai vị ngồi xuống nói chuyện.”
Vương Duyệt và Tuân Hoán anh một lời em một câu, lừa gạt bốn phiên vương lớn.
Vương Duyệt giỏi mưu tính, ngoại trừ lừa dối bốn phiên vương lớn, hắn còn bí mật tìm Tề vương bàn bạc riêng, giật dây Tề vương nhanh chóng xuất binh: “Bây giờ nghịch tặc Tư Mã Luân đã biết các vị phiên vương tập kết quân đội Cần Vương hai trăm nghìn người ở Triều Ca. Ông ta tức nước vỡ bờ, muốn gây bất lợi cho Thái thượng hoàng. Nếu như Thái thượng hoàng bị hại băng hà, nước không thể một ngày không có vua, Thái thượng hoàng đã tuyệt tự, không có nhi tử, dựa theo trình tự kế thừa, huynh chết đệ kế, Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh là đệ đệ ruột của Thái thượng hoàng, lại tham dự Cần Vương, ông ấy có tư cách làm Hoàng đế nhất.”
“Một khi như thế, Tề vương điện hạ mặc dù thân là Nguyên soái của quân thảo phạt, lại bởi vì huyết thống và danh phận không đủ mà làm “long bào” cho Thành Đô vương thì chẳng phải là một chuyến tay không? Điện hạ, xin sớm ngày quyết định.”
Tề vương Tư Mã Quýnh nghe xong, có lý! Ông ta đi xa mạo hiểm gió tuyết chạy đến Triều Ca vì điều gì? Bởi vì xấu hổ xuất thân và huyết thống, ông ta không dám hy vọng xa vời làm Hoàng đế, nhưng vị trí Tể tướng dù sao cũng không có vấn đề nhỉ.
Nhưng nếu như Thành Đô vương làm Hoàng đế thì không có chuyện gì của Tề vương ông ta nữa, vị trí Tể tướng cũng đừng mơ tới nữa, chỉ có thể thành thật quay về đất phiên, trông coi một ruộng ba phần đất sống qua ngày.
Tề vương vỗ bàn đứng dậy: “Ta quyết định rồi, hôm nay sẽ nhổ trại xuất binh, chạy tới Lạc Dương trừ gian phạt ác!”
Tề vương có chiếu thư chống đỡ, được nhiều người ủng hộ, quân thảo phạt đạp trên tuyết đọng hành quân về phía Lạc Dương.
Quân thảo phạt đến dưới thành, mà lúc này đại đa số Trung Hộ quân thủ thành đều bị Tôn Tú triệu tập đến gần thành Kim Dung vây chặt Kê Hầu trung và Lưu Côn, giết Thái thượng hoàng, phòng thủ trống rỗng.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, quân thảo phạt gần như không cần tốn nhiều sức đã công phá được cổng thành, tiến quân thần tốc. Vương Duyệt và Tuân Hoán thấp thỏm về Thái thượng hoàng và Thái hậu bị nhốt trong thành Kim Dung, mang theo một đội kỵ binh đuổi thẳng tới phía Tây Bắc của Kinh Thành, đúng lúc trông thấy Kê Hầu trung và hai trăm tử sĩ giao chiến với Trung Hộ quân do Tôn Tú chỉ huy, và Chiêm sự Thái tử Lưu Côn dẫn một phần quân phá vòng vây.
Mặc dù trong loạn quân không nhìn thấy Thái thượng hoàng và Thái hậu, nhưng Tôn Thừa tướng không thể nào vô duyên vô cớ vây quét Lưu Côn và Kê Hầu trung được, Vương Duyệt và Tuân Hoán liếc nhìn nhau, chia binh ra tự mình mang theo một đội nhân mã chia nhau giải cứu Kê Hầu trung và Lưu Côn.
Mà trên tháp quan sát ở tường thành tại cổng Đại Hạ hoàng cung cách đó không xa, Thanh Hà, Lưu Diệu, còn có Phan Mỹ nhân mặc đồ của Trung Lĩnh quân đúng lúc nhìn thấy một màn ba quân hỗn chiến này.
“Mau nhìn! Đó là cờ xí Cần Vương!” Thanh Hà hưng phấn chỉ về phía Tây bắc: “Vương Duyệt và Tuân Hoán cuối cùng cũng đưa quân thảo phạt đến Lạc Dương rồi!”
Phan Mỹ nhân vui mừng: “Thái hậu và Thái thượng hoàng được cứu rồi!”
Chỉ có Lưu Diệu im lặng không nói, gắt gao nhìn chằm chằm vào tình hình chiến đấu của ba quân hỗn chiến, ông là người binh nghiệp, có trực giác của quân nhân, phát hiện mặc dù ba quân hỗn chiến nhưng trung tâm chiến đấu từ đầu đến cuối đều vây quanh một điểm. Vì tranh đoạt điểm này mà quân đội ba bên đều dùng hết toàn lực, chiến đấu ở trong trạng thái giằng co.
Nhưng nhìn từ địa hình, điểm này không phải là yếu địa chiến lược gì, vậy thì, thứ mà quân đội ba bên tranh đoạt hẳn là đồ vật… hoặc người quan trọng nào đó!
Người nào quan trọng như vậy?
Giống như một tia chớp bổ vào bầu trời đêm, Lưu Diệu bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, ông nắm chặt vũ khí, nói với Phan Mỹ nhân: “Nhanh đưa ta ra khỏi thành — nàng ấy tới rồi.”
Phan Mỹ nhân hiểu rõ ngay ý của Lưu Diệu, vội vàng lấy thủ lệnh của Lưu Côn ra, dùng mệnh lệnh của Lưu Côn gọi ra hai trăm Trung Lĩnh quân, giao cho Lưu Diệu mang đi chỉ huy.
Ở cửa Đại Hạ đều là Trung Lĩnh quân tâm phúc mà Lưu Côn đã sớm sắp xếp, kế hoạch ban đầu chính là Tôn Hội đưa Thái thượng hoàng đến cửa Đại Hạ giao cho Lưu Côn, sau đó do Lưu Côn hộ tống vào cung quay về vị trí cũ, cho nên thủ lệnh của Lưu Côn có thể chỉ huy Trung Lĩnh quân ở cửa này.
Nhìn ánh mắt lo lắng của Lưu Diệu, Thanh Hà cũng hiểu được “nàng ấy tới rồi” kia là ai, trời ạ, mẹ của mình và Vương tử Hung Nô này có quan hệ như thế nào? Vì sao ông ấy lại mạo hiểm cứu mình? Vì sao ông ấy lại xông vào trong loạn quân nghĩ cách cứu viện mẹ mình?
Thanh Hà suy nghĩ không thôi, lo lắng cho cha mẹ, cũng lo cho Vương Duyệt, Tuân Hoán và Kê Hầu trung bọn họ, nhưng nàng tự mình biết mình, hiểu được công phu mèo cào của mình hoàn toàn không được việc, tham gia chiến đấu sẽ chỉ thêm phiền, đành phải cố nén sự căng thẳng, cùng Phan Mỹ nhân ở thành lầu quan sát cuộc chiến.
Cửa cung mở ra, Lưu Diệu hét lớn một tiếng, thúc ngựa xông vào loạn quân, mục tiêu là trung tâm tranh đoạt của ba quân.
Biệt hiệu sát thần danh bất hư truyền, Lưu Diệu vung trường đao, chặt đầu người như cắt dưa, chiêu nào cũng trí mạng, chỉ dựa vào sức một mình đã giết ra được một con đường máu!
Ông quả thật chính là hiện thân của sát thần!
Thanh Hà ở trên cổng thành nhìn đến mức trợn mắt há mồm: Là ai cho mình dũng khí để đâm ông ấy một đao? Còn đề nghị ông ấy chuyển nhà? Hiện tại có thể nói là cực kỳ hối hận. Lưu Diệu đối với mình thật sự là khoan dung độ lượng, nếu không mình đã sớm chết một trăm lần rồi…
Hai trăm Trung Lĩnh quân đi theo phía sau thấy người dẫn đầu dũng mãnh như thế, làm gương cho binh sĩ, bọn họ lập tức nhiệt huyết sôi trào, dồn dập thúc ngựa đuổi theo.
Một nhánh tinh binh này của Lưu Diệu giống như một mũi tên, đâm thẳng vào tim của Trung Hộ quân, mạnh mẽ chém Trung Hộ quân thành hai nửa, mở ra tình thế căng thẳng.
Vương Duyệt và Tuân Hoán nhân cơ hội chỉ huy quân thảo phạt chia Trung Hộ quân thành tốp nhỏ, vây đánh, cắn giết từng tấc một.
Cục diện chiến sự đột nhiên thay đổi, Lưu Côn và Kê Hầu trung chuyển bại thành thắng, phát động phản kích.
Lưu Diệu một mạch liều chết, dũng mãnh hướng về phía trước, không biết đã giết bao nhiêu kẻ địch, cuối cùng, quân đội mà ông dẫn đầu hợp lực với Trung Lĩnh quân của Lưu Côn.
Sau đó, Lưu Diệu nhìn thấy một khuôn mặt khiến ông ngày nhớ đêm mong.
Bà mặc khôi giáp, đội mũ giáp, chỉ lộ ra một nửa gương mặt, dáng người uyển chuyển giống như lay động trong khôi giáp rắn chắc, càng lộ ra dáng người mềm mại như liễu.
Nàng ấy còn sống, nàng ấy tới rồi, nàng ấy vẫn đẹp như vậy, còn đẹp hơn trong tưởng tượng của ông.
Nàng ấy ngồi trên ngựa, sau lưng có một người bịt mắt ôm chặt eo nàng, đó là người chồng ngốc của nàng ấy.
Nàng ấy không nhìn thấy ông, bởi vì nàng ấy bận trấn an người chồng ngốc, mặc cho bên người là tiếng giết rung trời, trong mắt nàng ấy cũng chỉ có người chồng ngốc của nàng ấy.
Ta vì nàng mà làm nhiều như vậy, nàng cũng không nhìn ta lấy một cái.
Lưu Diệu vừa kích động, vừa đau lòng, vừa uất ức, vừa cô đơn. Tất cả cảm xúc kịch liệt bộc phát ra, Lưu Diệu không chịu nổi gánh nặng, ông hét lớn một tiếng, chém đứt đầu của một tên địch không may, dùng việc chiến đấu để trút giận cho chính mình.
Sát thần giận dữ, đổ máu ngàn dặm!
Dưới sự trợ công của Lưu Diệu, quân thảo phạt và Trung Lĩnh quân cuối cùng cũng đánh lui được Trung Hộ quân, đưa Thái thượng hoàng và Thái hậu đến cửa Đại Hạ.
Thanh Hà đã sớm chờ ở đây mở cửa thành ra, nghênh đón cha mẹ.
Mà lúc này Thái tử và Tế Dương vương cuối cùng cũng đi ra từ cung Trường Lạc bị cháy, tìm kiếm hai vị công chúa Thanh Hà hành thích vua và Hà Đông mất tích ở khắp nơi.
Không tìm được công chúa, lại nhìn thấy quân thảo phạt và Trung Lĩnh quân hộ tống Thái thượng hoàng!
Đại cục đã định!
Cả nhà của ngụy đế Tư Mã Luân thi thể chưa lạnh đều bị tru sát, một tên cũng không để lại.
Kê Hầu trung tự mình viết ra chiếu thư cho Thái thượng hoàng Tư Mã Trung phục vị, giao cho thủ hạ của Lưu Côn mang đến nơi ở của sĩ tộc và các đại quan viên trong Kinh Thành, khẩn cấp tuyên triệu quần thần vào triều, nghênh đón Thái thượng hoàng hồi cung, tổ chức nghi thức phục vị.
Ba người Thanh Hà, Vương Duyệt và Tuân Hoán ôm nhau, có điều lúc tách ra thì ba người trẻ tuổi đều cảm thấy hơi xấu hổ.
Vương Duyệt nhìn một vòng máu bầm trên cổ Thanh Hà, đoán được đại khái hôm nay nàng đã trải qua sự nguy hiểm gì, lòng còn sợ hãi.
Vương Duyệt khẽ ho hai tiếng: “Ta biết bây giờ nói câu này có chút không thích hợp, nhưng mà…”
Thanh Hà nghĩ thầm: Vương Duyệt đây là muốn thổ lộ với mình sao? Ôi, bây giờ lớp trang điểm của mình nhòe rồi, còn bôi mặt đến vàng đen, xấu hổ chết mất, đừng mà! Huynh đợi ta xinh đẹp lại đã rồi nói được không?
Vương Duyệt nói: “Thanh Hà, chúc muội sinh thần vui vẻ, sống lâu trăm tuổi.”
Đây là lời chúc phúc xuất phát từ nội tâm hắn. Nếu như hắn tới chậm một bước thì sinh nhật của Thanh Hà cũng chính là ngày giỗ.
Mình suýt nữa, đã mãi mãi mất đi muội ấy, Vương Duyệt nghĩ.
Thanh Hà: Lại là mình tự đa tình…
Sau hai canh giờ, quần thần tụ tập ở điện Thái Cực, nghênh đón Thái thượng hoàng phục vị. Tư Mã Trung từ Thái thượng hoàng một lần nữa biến thành Hoàng đế, ông hạ chiếu thư đầu tiên, chính là sắc phong thê tử Dương Hiến Dung làm Hoàng hậu.
Mà trong vườn Kim Cốc trên núi Mang, Tôn Tú bị trói chéo tay, chặn miệng, đưa đến Lục Châu lâu đã sửa trên vách núi.
Phan Mỹ nhân yên lặng đợi ở đây.
Tôn Tú phát ra tiếng um um, ra hiệu cho Phan Mỹ nhân lấy miếng vải rách nhét trong miệng ông ta ra. Tôn Tú tin tưởng, chỉ dựa vào cái lưỡi mềm dẻo của ông ta thì chắc chắn sẽ thuyết phục được Phan Mỹ nhân hợp tác với ông ta.
Phan Mỹ nhân lạnh lùng như băng, bà cầm lấy một cây đao đâm thẳng qua: “Một nhát này, là vì phụ thân Phan An của ta.”
Lại đâm một đao: “Một nhát này, là vì tổ mẫu bảy mươi lăm tuổi của ta.”
Đao thứ ba: “Một đao này, là vì tiểu chất nữ ba tuổi của ta.”
… Đâm ba mươi bảy nhát, Tôn Tú lủng ruột nát bụng, còn thở hổn hển.
Phan Mỹ nhân đẩy Tôn Tú tới Lục Châu lâu: “Cái đẩy này, là vì Lục Châu cô nương.”