Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Đông Bình Quận Công Cẩu Si đại thắng, khải hoàn về triều, chấn động thành Lạc Dương, thậm chí còn có người so sánh hắn với Hàn Tín và Bạch Khởi.
Thanh Hà nghe xong, lắc đầu liên hồi: “Bọn họ so sánh kiểu gì vậy, cả Hàn Tín và Bạch Khởi đều là đại tướng nổi tiếng có một không hai, nhưng kết cục của hai người bọn họ lại người này thảm hơn người kia, chém đầu và ban chết, không ổn không ổn.”
Nhưng Thanh Hà chỉ là một công chúa bù nhìn, không có quyền lên tiếng, mọi người đều vô cùng vui vẻ, không ai nghe lời nàng, vẫn gọi bậy về Hàn Tín, Bạch Khởi.
Mấy năm nay Đại Tấn quá rối loạn, mọi người cần phải dựng nên một nhân vật chiến thần để thần tượng và ủng hộ sĩ khí, tự an ủi chính mình rằng Đại Tấn vẫn có thể cứu được.
Sau khi ban thưởng như nước, Đông Hải vương còn kết nghĩa anh em với Cẩu Si!
Phải biết rằng, Cẩu Si xuất thân bình dân, Đông Hải vương Tư Mã Hoạt sinh ra trong hoàng tộc, địa vị của hai người cách biệt một trời một vực, Tư Mã Hoạt kết nghĩa anh em với Cẩu Si, chính là nâng cao giá trị của Cẩu gia, từ bình dân một bước lên trời, trở thành danh môn vọng tộc.
Cẩu Si cảm động rơi nước mắt, tuyên bố sẽ vượt qua núi đao biển lửa vì Tư Mã Hoạt ca ca, quyết không chối từ.
Đông Hải vương vui vẻ, ăn uống đến tận hứng trong bữa tiệc chúc mừng, ông ta vỗ vai Cẩu Si, tỏ vẻ ta sao có thể bạc đãi người em tốt như ngươi, ta phong ngươi làm Thứ sử Duyện Châu, giao cho ngươi huyện thành tốt nhất Đại Tấn.
Cẩu Si vui sướng khôn xiết, từ bình dân đến quan viên lớn tại biên giới, ở vị trí cao thì sẽ không có người nghèo, mà những người giàu thì cũng không giữ vị trí thấp? Năm đó Thừa tướng Tôn Tú xuất thân hàn tộc, đã bị kỳ thị giễu cợt cho đến nay, một kẻ bình dân như hắn quả thực không dễ dàng.
Tiệc chúc mừng kết thúc, Cẩu Si trở về phủ, Đông Hải vương vẫn còn tỉnh táo, tiếp tục xử lý quốc sự chồng chất như núi.
Trong hoàng cung, Vĩnh Gia Đế nơm nớp lo sợ, Chu Mục và Gia Cát Mân, Đông Hải vương nói giết là giết, không chỉ như thế, ngay cả hình phạt tru di tam tộc cũng nói bỏ là bỏ, Vĩnh Gia đế có chút cảm giác thỏ chết cáo buồn, Đông Hải vương kiểm soát mọi thứ, nếu có một ngày ông ta nhìn hắn không vừa mắt, có phải cũng dễ dàng phế bỏ hay không?
Vĩnh Gia Đế rất sợ, bởi vì thành Lạc Dương lan truyền tin đồn Đông Hải vương hạ độc giết chết Huệ Đế, hắn cũng góp phần. Tội hành thích vua không thể tha thứ, hắn vốn định bôi nhọ Đông Hải vương, sau đó tìm cơ hội tuyên bố chiếu thư cứu giá triệu tập nhân mã thảo phạt Đông Hải vương, nhưng Dương Hoàng hậu trong cung Hoằng Huấn lại muốn chống đối hắn, bà đã ra mặt nói chuyện cho Đông Hải vương, làm sáng tỏ tin đồn vào ngày giỗ của Huệ Đế.
Người đàn bà đáng giận này!
Nếu có một ngày, Đông Hải vương điều tra rõ chân tướng, nhất định sẽ phế bỏ ta.
Lương Hoàng hậu ở bên cạnh lên tinh thần chiến đấu, nói lời an ủi: “Bệ hạ không cần lo lắng, loại chuyện không đầu không đuôi như tin đồn, sẽ không thể điều tra đến nơi này của chúng ta.”
Trước kia vợ chồng Dương Hiến Dung và Huệ Đế quả thật là cặp đế hậu bù nhìn hoàn hảo nhất, nước chảy bèo trôi, đế hậu bằng sắt, phiên vương là nước chảy. Nhưng vợ chồng Vĩnh Gia Đế không cam lòng trở thành con rối, bọn họ muốn nắm giữ quyền lực thực tế, bọn họ mới chỉ hai mươi tư tuổi, trẻ trung tràn đầy sức sống.
Vĩnh Gia Đế vẫn sợ hãi: “Không được, chúng ta cần phải có sự chuẩn bị, ứng phó với hành động của Đông Hải vương trong tương lai, chúng ta không thể trở thành con cừu non mặc người xâu xé như vị kia ở cung Hoằng Huấn.”
Vĩnh Gia Đế xem thường anh trai ngốc, xem thường Dương Hoàng hậu bù nhìn, cảm thấy bọn họ vô dụng, đáng bị bắt nạt, hắn không muốn đi vào vết xe đổ của anh cả chị dâu.
Lương Hoàng Hậu ủng hộ chồng: “Bệ hạ muốn làm gì? Thiếp thân thề sống chết đi theo.”
Đầu óc của Vĩnh Gia Đế không quá tốt, nhưng lá gan lại lớn, hắn nói: “Đông Hải vương kiêu ngạo như thế, tất cả đều dựa vào tướng mạnh Cẩu Si thiện chiến, Cẩu Si có thể làm chó của Đông Hải vương, vì sao không thể làm chó của ta? Truyền khẩu dụ, triệu Cẩu Si vào cung, ta muốn khen thưởng hắn.”
Cẩu Si trở về nhà sau bữa tiệc chúc mừng do Đông Hải vương tổ chức, thái giám hoàng cung lại tới truyền triệu, Cẩu Si vốn không định tiến cung diện thánh, nhưng Hoàng đế đã có lệnh, nếu hắn không đi, hình như cũng không tốt.
Cẩu Si cứ suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn thay đổi triều phục rồi tiến cung.
Khi Cẩu Si tiến cung, đúng lúc Thanh Hà rời cung, nàng cứ mãi mong ngóng, Cẩu Si đã trở về thành Lạc Dương nhưng vẫn mãi không thấy Vương Duyệt, nàng rất sốt ruột, quyết định ra khỏi thành nghênh đón người trong lòng.
Tuân Hoán dắt hai con ngựa đứng chờ bên ngoài cung: “Muội đã hỏi thăm rõ ràng, quân nhu doanh (*) là đi chậm nhất, vẫn còn ở phía sau, chắc hẳn Vương Duyệt đang ở quân nhu doanh.”
(*):Các loại súng, pháo trang bị của quân đội được tiểu đoàn bảo vệ an toàn trong quá trình vận chuyển, đồng thời có thể vào trận bất cứ lúc nào để chi viện hỏa lực cho các bộ đội khác.
Thanh Hà hơi bất an: “Vương Duyệt đi đánh giặc, cũng không phải đi vận chuyển lương thảo, vì sao lại ở trong đội ngũ quân nhu doanh?”
Tuân Hoán tùy tiện nói: “Có thể là bị thương, thương binh đi chậm, cần phải điều dưỡng, cho nên mới gia nhập vào đội ngũ quân nhu doanh.”
Trong lòng Thanh Hà càng thêm lo lắng, thúc ngựa ra khỏi thành ngay lập tức.
Dưới chân núi Mang, Thanh Hà trông mòn con mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy Vương Duyệt!
Vương Duyệt cưỡi ngựa, một tay nắm dây cương điều khiển ngựa, tay trái dùng vải bố trắng treo trước ngực, khuỷu tay quấn vài lớp băng gạc, hiển nhiên là bị thương.
Y phục của Vương Duyệt nhăn nheo dúm dó giống như dưa muối ngâm ba năm, dơ tới mức nhìn không ra vết bẩn gì, Đông một mảng Tây một mảng, tựa như nhóc con tè dầm.
Dù như thế, một khuôn mặt được rửa sạch sẽ vẫn đặc biệt nổi bật giữa đám thương binh mặt mày xám ngoét, vậy nên Thanh Hà có thể tìm ra Vương Duyệt ở trong đội ngũ chỉ với một cái liếc mắt.
Hắn quá đẹp!
Thanh Hà mặc nam trang, lúc này nàng cũng không có gì phải rụt rè, thúc ngựa tiến lên: “Vương Duyệt!”
Nghe tiếng gọi, Vương Duyệt xoay người qua, nhìn thấy Thanh Hà, hắn vội vàng nhảy xuống ngựa, tách khỏi đội ngũ.
Hai người gặp lại nhau dưới chân núi Mang phủ đầy tuyết trắng.
Thanh Hà đưa tay chạm vào cánh tay bị thương của Vương Duyệt, nó khiến nàng đau lòng không chịu nổi.
Vương Duyệt an ủi nàng: “Bị chém hai đao, tổn thương xương cốt, quân y dùng ván gỗ cố định, nói sau ba tháng xương cốt sẽ liền lại, không sao đâu.”
Thấy dáng vẻ lã chã chực khóc của Thanh Hà, Vương Duyệt lại an ủi nàng: “Từ lâu đã không còn đau nữa rồi, lần này ta xuất chinh, lập công, thu hoạch được rất nhiều.”
Tuân Hoán ở bên cạnh hát bè: “Vốn dĩ ta cũng muốn xuất chinh, nhưng cha ta nói tuổi ta còn nhỏ, không thể đi. Vương Duyệt, ta rất hâm mộ huynh.”
Tuân Hoán còn an ủi Thanh Hà: “Tập võ là để bảo vệ quốc gia, vết thương trên cánh tay chính là huân chương của quân sĩ, sớm muộn gì cũng có.”
Thanh Hà đột nhiên ôm lấy hông Vương Duyệt, nhẹ nhàng áp mặt lên cánh tay bị thương của hắn!
Vương Duyệt sững sờ trên nền tuyết, hắn không nghĩ tới Thanh Hà sẽ nhanh chóng “xuống tay” với mình như vậy.
Hắn ghét bỏ thân thể dơ bẩn của mình, sợ vấy bẩn Thanh Hà, muốn đẩy nàng ra, nhưng Thanh Hà lại ôm chặt lấy hắn không chịu buông tay, hắn cũng thuận theo nàng, vươn cánh tay phải còn nguyên vẹn, nhẹ nhàng ôm lấy lưng nàng, đỉnh đầu của Thanh Hà vừa vặn chạm đến vai hắn, hắn cúi đầu, tham lam ngửi mùi hương trên tóc nàng.
Tuân Hoán nhìn tới mức ngây người, người ta hãy còn nhỏ, vì sao phải ôm nhau ngay trước mặt người ta? Đúng là dạy hư con nít.
Đáng lẽ ta nên ở nhà, không nên ở chỗ này, nhìn hai người các ngươi ngọt ngào biết bao nhiêu.
Nhưng mà, tới thì cũng tới rồi, Tết nhất, khó khăn lắm mới cùng Thanh Hà đang giữ đạo hiếu ra khỏi thành một chuyến, cũng không tiện cứ thế trở về.
Tuân Hoán lấy từ túi tiền ra một gói hạt dưa, vừa xem vừa cắn, hương vị khá ngon, thơm thơm ngọt ngọt.
Khi đã cắn hết số hạt dưa trong lòng bàn tay, cuối cùng hai người cũng bằng lòng buông tay, cưỡi ngựa trở về thành.
Vương Duyệt nói với Tuân Hoán đang vỗ vỏ hạt dưa trên váy: “Sắc trời không còn sớm, Hoán Nương còn chưa trở về nhà? Đừng để người lớn trong nhà lo lắng.”
Vương Duyệt qua cầu rút ván, muốn đuổi Tuân Hoán đi, có chiếc đèn lồng lớn này ở bên người, hắn không tiện khanh khanh ta ta cùng Thanh Hà.
Tuân Hoán cũng chẳng có chút ánh mắt nào, xinh đẹp tung người lên ngựa: “Không cần lo lắng, trước khi ra ngoài ta đã nói với người trong nhà, đêm nay sẽ ăn cơm ở nhà huynh. Nhung kẹt xỉ đã tặng nhà cửa cho huynh, hai nhà sáp nhập làm một, cây ăn quả nhà ông ấy cũng biến thành nhà huynh. Thật ra, năm nay Kỷ Khâu Tử phu nhân chăm sóc cây ăn quả rất tốt, quả lớn sai trĩu cành, Kỷ Khâu Tử phu nhân cũng rất hào phóng, từ mùa thu đã bắt đầu gửi những quả lê to giòn đến nhà ta. Thời tiết này, ăn hồng đông lạnh trên cây là ngon nhất, ta phải đến nhà huynh ăn chực, buổi tối còn muốn ngủ lại ở nhà huynh cùng Thanh Hà.”
Vương Duyệt nghe vậy đầu cũng lớn lên, Thanh Hà ngủ lại nhà ta cũng thôi đi, muội bám theo làm gì? Ta còn muốn trò chuyện với Thanh Hà về lý tưởng sống bằng thơ từ ca phú trong đêm tuyết.
“Là ta mời Tuân Hoán ngủ lại.” Thanh Hà nói: “Một mình ta… có chút không ổn.”
Thanh Hà sợ mình không kìm lòng được mà hôn Vương Duyệt —— năm ngoái nghe thấy chị gái công chúa Hà Đông kể chuyện đứt quãng (chủ yếu là Phan Mỹ nhân luôn bịt kín lỗ tai nàng, tự động cắt bỏ nội dung không nên nghe), điều đó khiến Thanh Hà hiểu lầm nghiêm trọng về việc mang thai sinh con.
Nàng cho rằng, hôn môi cộng thêm việc kinh nguyệt không tới sẽ khiến người ta mang thai, thế nên nàng đã luôn lo lắng hãi hùng suốt mười ngày, mãi cho tới khi kinh nguyệt tới đúng hạn nàng mới yên tâm.
Thanh Hà còn phải giữ hiếu hai năm, tuyệt đối không thể gây ra tai tiếng, có thể ôm hắn, có thể sờ hắn, nhưng tuyệt đối không thể hôn hắn.
Hôn môi chỉ sảng khoái nhất thời, mang thai mới khiến người ta sợ hãi, chỉ hôn một chút cũng rất có khả năng mang thai.
Nhưng sắc đẹp của Vương Duyệt ở trước mặt, Thanh Hà sợ mình sẽ phạm phải “sai lầm mà mọi nữ tử đều sẽ phạm” —— những lời này cũng do chị gái công chúa Hà Đông nói ra.
Có Tuân Hoán ở bên cạnh, cho dù da mặt Thanh Hà có dày tới đâu cũng không thể phạm phải sai lầm mà mọi phụ nữ đều mắc phải.
Nếu là Thanh Hà mời, Vương Duyệt cũng không có lý do gì để từ chối.
Trong ba người, chắc chắn phải có một người ăn cơm chó.
Ba năm qua, Tuân Hoán từng ăn qua khanh khanh ta ta của phu thê Nhung kẹt xỉ, ăn qua yêu nhau lắm cắn nhau đau của công chúa Hà Đông và Tôn Hội, ăn qua tình cảm thanh mai trúc mã của Vương Duyệt và Thanh Hà, ăn mãi cũng thành quen, hơn nữa còn càng ăn càng nghiện.
Tại Vĩnh Khang lý, Kỷ Khâu Tử phu nhân ngóng trông con trai trở về, nhìn thấy cánh tay bị thương của hắn, bà đau lòng rơi lệ.
Vương Duyệt ưa sạch sẽ, việc đầu tiên hắn làm khi về đến nhà là gọi hai gã sai vặt giúp hắn tắm rửa thay y phục.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn lại là công tử nhẹ nhàng, hai mắt Thanh Hà nhìn thẳng, Tuân Hoán nướng quả hồng đông lạnh, mềm như bông lại vừa nóng vừa ngọt, cắn một ngụm chẳng khác nào nước đường, Tuân Hoán ăn tới mức mặt mày hớn hở.
Tại Vĩnh Khang lý, ba người phụ nữ vây quanh Vương Duyệt, nghe hắn kể lại những chuyện trải qua trên chiến trường, mà ở Bình Dương, đô thành của nước Hán cách đó cả ngàn dặm, Hoàng đế khai quốc Lưu Uyên nằm trên giường bệnh, hơi thở thoi thóp.
Lưu Uyên gọi năm người con trai, cộng thêm con nuôi Lưu Diệu tới, ngoài ra, các em trai cùng cha khác mẹ là Lưu Hoan Nhạc và Lưu Duyên Niên cũng được Lưu Uyên mời đến, coi như làm chứng cho bản di chúc.
Lưu Hoan Nhạc và Lưu Duyên Niên có ngoại hình nổi bật bất phàm, tướng mạo và khí chất không khác gì các sĩ tộc nổi tiếng của Trung Nguyên, bởi vì mẹ của anh em bọn họ chính là tài nữ nổi tiếng Thái Văn Cơ.
Năm đó, sau khi Thái Văn Cơ bị Hung Nô vương Lưu Báo bắt đi, bà sinh được hai người con trai, sau này lại bị Tào Tháo dùng số tiền lớn chuộc thân, cưới Văn Cơ về nhà Hán, anh em Lưu Hoan Nhạc và Lưu Duyên Niên ở lại Hung Nô, Lưu Báo và anh cả Lưu Uyên cũng đối xử với bọn họ không tệ.
Từ nhỏ hai anh em đã chịu ảnh hưởng từ mẹ Thái Văn Cơ, học tập nền văn minh của Trung Nguyên, ngôn hành cử chỉ đều giống sĩ tộc. Sau khi lớn lên, hai anh em cũng trở thành mưu sĩ của huynh trưởng Lưu Uyên, tự xưng là hậu duệ của Lưu Thắng – vua Trung Sơn Tĩnh của nhà Hán, còn đặt bài vị của Lưu Bị Lưu Thiền vào miếu đường để thờ cúng này nọ, tất cả đều là ý tưởng do hai anh em nghĩ ra.
Muốn tranh giành Trung Nguyên, trước hết phải thuận theo các quy tắc của Trung Nguyên, tìm được cơ hội trong lễ pháp và kế thừa. Hai anh em này chính là công thần khai sinh ra nhà Hán, sau khi Lưu Uyên xưng đế, ông ta phong Lưu Hoan Nhạc làm Thái phó, Lưu Duyên Niên làm Đại tư không, vừa là em vừa là thần tử mà ông ta tín nhiệm nhất.
Lưu Uyên nhìn thấy mọi người đã đến đông đủ, bắt đầu dặn dò hậu sự: “Sau khi trẫm chết, Thái tử Lưu Hoà kế thừa ngôi vị Hoàng đế, chư vương, còn có Lưu Diệu, trẫm sẽ chia binh quyền giao cho các con, huynh đệ các con đồng lòng, nhất định phải trợ giúp Thái tử bình định Trung Nguyên, thực hiện nguyện vọng của trẫm.”
Nhị hoàng tử Lưu Thông chưởng quản một trăm nghìn binh mã, là người có thực lực mạnh nhất, các phiên vương còn lại, bao gồm cả Lưu Diệu đều có mấy chục nghìn quân, Lưu Uyên không tin ngoại thần, chỉ tin tưởng mấy người con trai, vậy nên binh quyền đều dựa theo thứ tự trưởng ấu để giao cho mấy người con trai.
Năm người con trai quỳ xuống đất khóc lớn, Lưu Diệu cũng khóc theo, ông chỉ là con nuôi, ngôi vị Hoàng đế không tới lượt ông, nhưng khi đánh giặc nhất định phải xông lên phía trước, Thái tử Lưu Hòa là người khắc nghiệt, vốn có hiềm khích với ông, sau khi Thái tử đăng cơ làm Hoàng đế, không biết sẽ đối phó với ông như thế nào.
Vậy nên, năm người con trai chưa chắc đã thành tâm gào khóc, còn Lưu Diệu thì thật lòng rơi nước mắt, tương lai của ông quá ảm đạm, không biết có thể sống thêm mấy ngày, chết thì chết thôi, nhưng không thể nhìn thấy nữ thần trong lòng lần cuối cùng, ông thảm quá mà!
Tất nhiên Thái tử Lưu Hòa cũng nói mấy lời khách sáo rằng mình không muốn kế thừa ngôi vị Hoàng đế, chỉ mong phụ hoàng sống lâu trăm tuổi.
“Trẫm không thể.” Lưu Uyên lắc đầu, chỉ vào Lưu Hoan Nhạc và Lưu Duyên Niên: “Sau khi con đăng cơ, phải nghe lời hai vị thúc thúc, bọn họ đều là người có học vấn, thông quá khứ biết hiện tại. Tương lai, con sẽ dẫn theo bọn đệ đệ tranh giành Trung Nguyên, giành lấy thiên hạ trên lưng ngựa. Nhưng muốn ngồi vững vàng trong thiên hạ, con vẫn phải cần đến sự giúp đỡ từ những người tài giỏi như hai vị thúc thúc. Hai vị đệ đệ, tương lai Thái tử phải dựa vào các đệ rồi.”
“Thần đệ nhất định sẽ phụ tá Thái tử bình định Trung Nguyên, thống nhất thiên hạ.” Lưu Hoan Nhạc và Lưu Duyên Niên rưng rưng đồng ý. Anh em bọn họ do Thái Văn Cơ sinh ra, sau khi mẹ trở về Hán quốc, hai anh em từng bị kỳ thị, là anh trai Lưu Uyên vẫn luôn bảo vệ bọn họ.
Tuy rằng bọn họ có một nửa huyết thống người Hán, mẹ Thái Văn Cơ bất đắc dĩ phải vứt bỏ bọn họ. Bọn họ có một nửa huyết thống Hung Nô, nhưng ở sau lưng, người Hung Nô lại mắng bọn họ là tạp chủng. Nếu đã không thể có được sự công nhận từ cả hai bên, vậy dứt khoát hợp nhất Hung Nô và Trung Nguyên, mơ mộng một ngày nào đó có thể tranh giành Trung Nguyên, Hung Nô và người Hán chậm rãi hòa nhập, tuy hai mà một.
Lưu Uyên rất tin tưởng vào hai người em trai cùng cha khác mẹ này, vậy nên cũng cảm thấy Thái tử Lưu Hòa cũng sẽ tin tưởng vào bốn người em trai và một em trai nuôi Lưu Diệu.
Trong tiếng khóc vang, Lưu Uyên băng hà. Lưu Uyên qua đời, Thái tử Lưu Hòa kế vị.
Lưu Hòa vừa đăng cơ, Hô Diên Du, cậu của ông ta đã xúi giục cháu diệt trừ bốn phiên vương và Lưu Diệu.
Hô Diên Du là tông chính hoàng thất (*), khi Lưu Uyên sắp chết, tất cả người ông ta triệu kiến đều là người của gia tộc Lưu thị, ngay cả hai tên tạp chủng Lưu Hoan Nhạc và Lưu Duyên Niên cũng ở có mặt, mà kẻ thuộc tông thất chính thức là ông ta lại bị loại bỏ, buộc phải đợi ở bên ngoài cùng các đại thần!
(*): Họ hàng bên ngoại của Hoàng đế.
Lưu Uyên không tin người khác họ, chỉ tin tưởng người Lưu gia.
Hô Diên Du vô cùng tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Dứt khoát giết chết tất cả phiên vương, bao gồm cả hai tên tạp chủng và con chó dữ Lưu Diệu.
Hô Diên Du nói: “Hiện giờ tứ đại phiên vương như hổ rình mồi, con chó dữ Lưu Diệu kia xưa nay luôn có hiềm khích với Hoàng thượng. Trên tay bọn họ đều có binh mã, ngược lại Hoàng thượng lại rơi vào thế bị động, tai họa như vậy, tương lai không thể lường trước được, thần khuyên bệ hạ nên nhanh chóng tính toán, ra đòn mạnh mẽ trước khi kẻ địch hành động.”
Lưu Thịnh – một mưu thần có đầu óc, bình tĩnh nói: “Tiên đế thây cốt chưa lạnh, ngay cả quan tài còn chưa kịp an táng, tang lễ vẫn chưa xong, nhóm phiên vương sẽ không làm phản, nghiệp lớn tranh giành Trung Nguyên cũng chưa thành công, bệ hạ tuyệt đối không thể xúc động, hiện tại vẫn chưa đến lúc diệt trừ các vị phiên vương.”
Qua cầu rút ván, chỉ khi qua sông rồi mới có thể rút ván, hiện tại ngài vẫn còn ở phía Đông của con sông, đừng có ngu ngốc phá bỏ cây cầu!
Hô Diên Du một đao giết chết Lưu Thịnh: “Kẻ làm dao động lòng quân, chém!”
Vốn dĩ Hoàng đế Lưu Hòa cũng là kẻ khắc nghiệt, thấy cữu cữu đã động thủ, không có cách nào cứu vãn, không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm một trận hoành tráng: “Giết, tứ đại phiên vương, còn có con chó dữ Lưu Diệu được nhặt về kia, hai tên tạp chủng Lưu Hoan Nhạc và Lưu Duyên Niên, giết hết!”
Vốn dĩ bốn phiên vương đều không cùng một mẹ, nên cũng chẳng có tình cảm gì cả, kẻ làm con nuôi như Lưu Diệu lại càng như người ngoài, năm người tay nắm binh quyền này, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Giờ thì tốt rồi, Hoàng đế Lưu Hòa muốn giết chết bọn họ, khiến cho bốn phiên vương, thêm cả Lưu Diệu trở nên đoàn kết, chống lại Lưu Hòa. Vốn dĩ Lưu Hoan Nhạc và Lưu Duyên Niên đồng ý phụ tá Hoàng đế Lưu Hòa, nhưng chỉ trong nháy mắt, Lưu Hòa đã bị cậu Hô Diên Du lừa gạt, giết chết các vị phiên vương khi trên tay không có bao nhiêu binh lực!
Đây là tên đần tuyệt thế gì thế này!
Loại vô dụng như vậy mà cũng muốn tranh giành Trung Nguyên, thống nhất thiên hạ?
Anh em Lưu Hoan Nhạc và Lưu Duyên Niên không còn ôm bất cứ hy vọng gì với Lưu Hòa, khoanh tay đứng nhìn Lưu Diệu và bốn phiên vương liên hợp chống lại Hoàng đế Lưu Hòa, gần như không cần tốn nhiều sức lực đã có thể giết chết tân đế.
Nhị hoàng tử Lưu Thông đăng cơ làm Hoàng đế nhà Hán, sửa niên hiệu thành “Quang Hưng”.
Người Lưu gia bùng nổ nội chiến, so sánh với Tư Mã gia, càng máu chó, thảm thiết và vô tình hơn.
Bởi vì hoàng quyền, chính là lời nguyền lớn nhất đối với một gia tộc!