Mục lục
ĐẠI TẤN ĐẸP ĐẾN NHƯỜNG ẤY
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Na

Beta: Hoàng Lan

Người đầu tiên phế Dương Huệ Hoàng Hậu chính là Triệu Vương Tư Mã Luân, hắn phong bà lên làm Thái Hậu, nhốt ở thành Kim Dung rồi tự mình làm Hoàng Đế, kết quả khiến cho các phiên vương không phục nên khởi binh cần vương, chém chết hôn quân, loạn Bát vương xảy ra, chiến tranh chính thức được châm ngòi nổ ở nơi này, từ đây kéo Đại Tấn vào vực sâu.

Người thứ hai phế hậu chính là Thành Đô Vương Tư Mã Dĩnh, người thứ ba phế hậu là Hà Gian Vương Tư Mã Ngung, người thứ tư phế hậu là Trương Phương, người thứ năm là Hà Kiều, năm người này đều có chung một tên gọi —— chính là hôn quân và loạn thần tặc tử.

Một chiêu này của Vương Duyệt thật sự lợi hại, sau này cho dù ai muốn phế Dương Huệ Hoàng Hậu đi nữa, dù có mượn danh nghĩa ủng hộ chính nghĩa và luân thường đạo lý thì những người này đều là loạn thần tặc tử.

Mà Hoàng Đế tự tay phế bỏ Dương Huệ Hoàng Hậu chính là hôn quân.

Ở trong mắt mọi người, Vương Duyệt vẫn luôn có hình tượng hoàn mỹ “hữu phỉ quân tử, như khuê như bích, như thiết như thạch, như trác như ma”, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy hắn mắng người như vậy, hơn nữa còn là người có thể buộc tội người khác nhất ở trong triều - Thị trung kiêm Ngự sử Trung Thừa Lưu Ngỗi, thật đúng là được mở rộng tầm mắt.

Thì ra thần tiên phát uy, sấm sét nổi lên vạn dặm, có thể làm chấn động đất trời, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Kỳ lân tử của Lang Gia Vương thị, mười bảy năm không lên tiếng, mọi người còn lầm tưởng hắn là con chó nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, bỗng nhiên gầm một tiếng, con kỳ lân này đã đạp đổ cả Đài Thành.

Vốn dĩ việc phế hay không phế Dương Huệ Hoàng Hậu không mấy liên quan đến Thái Hưng Đế, nhưng một khi đã kéo đến chỗ hôn quân thì Thái Hưng Đế sẽ phải cân nhắc mà làm, đao không rơi trên cổ mình sẽ không biết đau.

Thái Hưng Đế đưa mắt ra hiệu với thân tín Lưu Ngỗi, ý tứ là muốn hắn dừng chủ trương phế hậu lại để tránh cho người làm Hoàng Đế như ông ta khó xử.

Lưu Ngỗi lui một bước, nói: “Thế tử nói quá lời, nếu đã là thảo luận trên triều đình thì nên nói thoải mái và đưa ra các ý kiến để đạt được mục đích, như vậy Hoàng Thượng mới không đến mức nghe lời nói của một phía.”

Thái Hưng Đế không muốn làm hôn quân, Lưu Ngỗi cũng không muốn làm loạn thần! Ngoài miệng thì nói là phải nói cho thoải mái, nhưng trong hành động lại im re, không dám tranh luận với Vương Duyệt, cái miệng này của Vương Duyệt thật sự có độc, ai chạm vào sẽ chết.

Thái Hưng Đế thấy quần thần im như ve sầu mùa đông, đành phải chỉ ra một người duy nhất trong triều dám tiếp lời Vương Duyệt, “Ý Vương Thừa tướng thế nào?”

Vị cha tốt nhất trần đời Vương Đạo đương nhiên phải giữ thể diện cho con trai, hơn nữa, nếu hôm nay phế truất Dương Huệ Hoàng Hậu, sau khi ông hạ triều trở về ngõ Ô Y, vợ Tào Thục còn không phải xé xác ông ra à!

Vương Đạo nói: “Dương Huệ Hoàng Hậu cũng không mắc lỗi gì lớn, không thể phế.”

Thái Hưng Đế lại hỏi: “Như vậy, việc thiết lập quan hệ ngoại giao với nước Triệu tính như nào?”

Vương Đạo nói: “Thi thể của Hoài Đế Mẫn Đế đã được an táng, việc thiết lập quan hệ ngoại giao… để bàn sau đi. Hiện giờ Trung Nguyên biến động bất ngờ, tuy Lưu Diệu đã xưng đế, nhưng nghe nói Đại tướng Thạch Lặc ở phía tây đã tự xưng vương ở Bình Dương, cuối cùng ai có thể ngồi trên đỉnh Trung Nguyên còn chưa biết được. Không bằng cứ tọa sơn quan hổ đấu trước đã, xem bọn họ tự chém giết lẫn nhau và ai có thể cười đến cuối cùng.”

Nói đơn giản, chính là quan sát. Cứ quan sát trước, dù sao thực lực hiện giờ của Đại Tấn cũng không thể đánh, vậy xem người khác đánh nhau trước đã.

Câu “để bàn sau” trong miệng Vương Đạo chính là cách nói khéo, trên thực tế là trước tiên không cần thiết lập quan hệ ngoại giao.

Thái Hưng Đế không muốn trở thành hôn quân vì chuyện phế hậu, cũng không muốn thừa nhận nỗi khó xử khi Dương Hiến Dung đồng thời làm Hoàng Hậu hai nước, vậy dứt khoát không thiết lập quan hệ ngoại giao —— không thiết lập quan hệ ngoại giao thì không cần thừa nhận Dương Hoàng Hậu của nước Triệu nữa.

Thái Hưng Đế nói: “Vậy cứ theo ý Thừa tướng đi.”

Tuy Lưu Diệu sắc phong nàng làm Hoàng Hậu, nhưng chỉ cần chúng ta không thừa nhận thì nàng sẽ không phải. Thái Hưng Đế thật sự phải vỗ tay cho sự thông minh nhanh trí của mình.

Sau khi buổi triều kết thúc, Vương Đạo gọi con trai vào phòng trực, “Hôm nay con hơi xúc động, không phù hợp với tính cách của con, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Bởi vì văn võ cả triều đều đang mắng chửi mẹ đẻ con. Vương Duyệt nói: “Dương Huệ Hoàng Hậu vô tội, Đại Tấn đã không bảo vệ được bà ấy, còn ép bà ấy đi tìm cái chết, thật sự quá đáng.”

Vương Đạo: “Con chỉ vì Dương Hoàng Hậu sao?” Vương Đạo cảm thấy lý do không đầy đủ.

Vương Duyệt: “Vì công chúa Thanh Hà. Mẫu thân nàng bị chửi mắng thành như vậy, thậm chí còn kêu gào đòi phế công chúa, con không nghe nổi nữa.”

Vương Đạo suýt chút nữa phun trà, “Khụ khụ, nhi tử à, về sau đừng nói những lời như này ra ngoài miệng, tự chỉ ra điểm yếu của mình có khác gì giao nhược điểm vào trong tay đối thủ đâu.”

Vương Duyệt: “Là phụ thân cứ nhất định phải hỏi rõ ngọn ngành.”

Vương Đạo nhìn con trai hoàn mỹ nhà mình, cũng là lần đầu tiên ông nhìn thấy những vết sẹo trên người con trai nên cực kỳ đau lòng, “Hôm nay con phẫn nộ với Lưu Ngỗi, có lẽ bên chỗ Hoàng Thượng sẽ không vui, chỉ sợ việc tứ hôn của con và công chúa Thanh Hà sẽ không thành đâu trong năm nay đâu.”

Ngoài nguyên nhân bị Tào Thục tẩy não mười bảy năm ra thì Vương Đạo cũng vui khi nhìn thấy con trai cưới Thanh Hà, dù sao cũng là huyết mạch chính thống duy nhất còn sống của Đại Tấn. Vương Đạo cảm thấy, chỉ có xuất thân và huyết thống như vậy mới xứng đôi với con trai hoàn mỹ nhà mình.

“Với huyết thống của Thanh Hà và quyền thế của Lang Gia Vương thị ở trong triều, Hoàng Thượng sẽ không dám gả Thanh Hà đến Vương gia.” Vương Duyệt đã sớm không ôm hy vọng với Thái Hưng Đế, nói: “Không sao, con còn trẻ, con vẫn còn quân cờ Thái Tử. Có cưới hay không, công chúa đều là của con.”

Vương Đạo nghe được câu này thì thầm nghĩ không tốt, căn cứ theo mật báo của người làm, tối hôm qua con trai tới biệt viện Lâu Hồ, tới canh ba mới về ngõ Ô Y… Trong thời gian đó đã xảy ra cái gì?

Vương Đạo thấp giọng nói: “Con và công chúa… trao nhau tình cảm, dừng lại trong lễ nghĩa. Lễ nghi là không thể bỏ được, chẳng may xảy ra điều tiếng gì ảnh hưởng đến cả thanh danh của con và công chúa, cho dù là ta, cũng không thể chặn kín miệng lưỡi thế gian.”

Vương Duyệt lạnh nhạt nói: “Bọn con không làm chuyện sinh em bé.”

Dĩ nhiên, ngoài cái này ra, còn lại bọn con đã làm hết.

Con trai ở trước mặt đã khôi phục dáng vẻ thần tiên, nhưng con trai đã châm ngòi nổ khắp cả Đài Thành, cảnh tượng máu nóng sôi trào, phẫn nộ và căm thù người ta vẫn còn ở ngay trước mắt, Vương Đạo nói: “Thời tiết nóng dần, công chúa tới Lâu Hồ ở lại ít ngày để tránh nóng, con trẻ tuổi sung mãn… Sau này ít gặp riêng công chúa thôi, tốt nhất là có Vương Hi Chi hoặc mẫu thân con ở đó, như vậy sẽ bớt lời ra tiếng vào.”

Vương Duyệt đồng ý, từ biệt cha, đi đến Đông Cung trong Đài Thành, từ xa đã nghe thấy tiếng chim hót líu lo, đến gần nhìn một cái, mới thấy một đám gà con lông vàng đang “lăn lộn” trong vườn hoa, Thái Tử Tư Mã Thiệu cầm một nắm hạt kê đút cho gà ăn.

Vương Duyệt: “Đây là cái gì?”

“Gà, gà con vừa mới nở đấy.” Thái Tử nói: “Lúc ở Giang Bắc, không phải ngươi nói muốn nghe nhất là tiếng gà gáy, như vậy sẽ có hơi thở con người và còn dễ nghe hơn bất kỳ tiếng nhạc nào sao?”

Vương Duyệt đột nhiên nhớ ra, lúc ấy Thái Tử nói sau này sẽ nuôi gà ở Đông Cung chỉ để kêu cho hắn nghe.

Vương Duyệt tưởng là Thái Tử chỉ thuận miệng nói vậy thôi nên cũng không để trong lòng, nơi này là Đông Cung, nuôi chim trĩ hay nai trắng cũng không nói được gì, dù sao những thứ đó đều tượng trưng cho điềm lành, nhưng ai sẽ nuôi gà ở Đông Cung chứ!

Không, là nuôi một đàn gà!

Thái Tử thấy Vương Duyệt đứng bất động, cười nói: “Thế nào? Có phải rất cảm động không?”

Vương Duyệt: Với chỉ số thông minh này của ngươi thì chỉ cao hơn cha đẻ ta một chút thôi. Đến khi nào mới có thể kế thừa ngôi vị Hoàng Đế đây.

Thái Tử: “Nhìn đi, Thái Tử Hữu cảm động đến mức nói không ra lời rồi.”

Từng con gà con màu vàng nhạt vì tranh cướp thức ăn mà leo hết lên mũi giày của Vương Duyệt và Thái Tử, khẽ mổ lên mắt cá chân hai người qua một lớp quần, rồi lại đứng không vững, một đám xông lên lại ngã xuống, giống như hình cầu nhỏ tròn vo.

Nhìn thấy những sinh mệnh tràn ngập sức sống này, còn có tiếng kêu chíp chíp, đúng là làm người ta vui vẻ, lửa giận khi vào triều ở Đài Thành đã dần lắng xuống… Nếu đám gà con này không đi vệ sinh lên giày hắn.

Chất bẩn màu xám trắng cực kỳ bắt mắt trên mặt giày đen.

Thái Tử ho nhẹ một tiếng: “Chân ta cũng to ngang chân Thái Tử Hữu, thay giày của ta trước đã.”

Vương Duyệt cởi giày vào nhà, Thái Tử sai người mang giày Vương Duyệt đi cọ rửa, tới buổi chiều, Thái tử phi lại đích thân mang giày đã giặt sạch tới.

Vương Duyệt vội vàng hành lễ và nói lời cảm ơn qua tấm bình phong, Thái tử phi cười nói: “Thái Tử Hữu không cần đa lễ, cái này là chính miệng Thái Tử căn dặn, một chút việc nhỏ mà thôi. Hôm nay ta tới là muốn xin chữ từ Thái Tử Hữu, gần đây ta rảnh rỗi không có việc gì làm nên đã tập viết theo chữ mẫu, loại chữ ta thưởng thức nhất chính là chữ của danh gia Vệ phu nhân, nghe nói nhà Thái Tử Hữu cất giữ nhiều bảng chữ mẫu của Vệ phu nhân nhất —— ta không dám ngang ngược đòi hỏi bảng chữ mẫu, chỉ xin Thái Tử Hữu viết phỏng theo vài chữ, ta cầm đi tập viết theo mẫu là được.”

Vệ phu nhân là dì ruột Vương Hi Chi, phần lớn bảng chữ mẫu của Vệ phu nhân trong Vương gia ở ngõ Ô Y đều là của Vương Hi Chi, vì cậu bé còn nhỏ tuổi nên Vương gia bảo quản thay mà thôi, bình thường không cho người ngoài mượn, Thái tử phi chỉ nói muốn mấy bản chữ mô phỏng lại, cũng không quá đáng.

Trong một năm Thanh Hà chuyển vào Đài Thành, có lẽ lời nói của Thái Tử có tác dụng, thái độ của Thái tử phi đối với Thanh Hà thay đổi cực lớn, nhiệt tình như lửa, ngày thường rất quan tâm đến cung Chước Hoa, Vương Duyệt muốn trả lại phần ân tình này thay Thanh Hà, vì thế về nhà lấy bảng chữ mẫu mà ngày thường hắn viết phỏng theo Vệ phu nhân, ngày hôm sau mang tới Đông Cung, giao cho Thái Tử.

Để tránh nam nữ tị hiềm, Vương Duyệt nhờ Thái Tử chuyển giúp cho Thái tử phi.

Thái Tử mở ra nhìn một cái, khen: “Chữ của Vệ phu nhân mang một phong cách riêng, ta cũng thích, ngay cả chữ mô phỏng lại cũng đẹp như vậy —— không đúng, là bởi vì Thái Tử Hữu tự tay viết phỏng theo, còn người khác dù có đối chiếu viết theo như thế nào cũng tuyệt đối không viết ra được chữ đẹp như vậy.”

Sau một năm, Thái Tử và Vương Duyệt hóa thù thành bạn, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhất là việc Vương Duyệt tức giận mắng quần thần ở Đài Thành để bảo vệ Dương Huệ Hoàng Hậu đã tái giá, làm Thái Tử từng thể hiện sự bất bình vì mẹ Tuân thị càng thêm thưởng thức Vương Duyệt, hiện giờ Thái Tử nghiễm nhiên trở thành fan cuồng của Vương Duyệt, cứ nói ba câu lại có một câu khen ngợi hắn.

Vương Duyệt không thích ứng được với sự nhiệt tình của Thái Tử, nói: “Đường đệ Vương Hi Chi của ta viết phỏng theo bảng chữ mẫu của Vệ phu nhân còn tốt hơn ta nhiều.”

Thái Tử ngốc nghếch thổi phồng: “Thái Tử Hữu không chỉ viết chữ đẹp mà còn khiêm tốn hiếu học. Đúng rồi, ta nói cho ngươi một chuyện.”

Thái Tử và Vương Duyệt vào nhà thảo luận bí mật: “Ngày hôm qua sau khi bãi triều, Hoàng Thượng triệu kiến Lưu Ngỗi, hai người nói chuyện, người của ta loáng thoáng nghe thấy là có liên quan tới hôn sự của công chúa.”

Thái Tử có tai mắt bên cạnh Thái Hưng Đế, hiện giờ quan hệ giữa hắn và Vương Duyệt tốt đến mức không có bí mật, có gió thổi cỏ lay gì, Thái Tử cũng sẽ nói cho Vương Duyệt.

Vương Duyệt lập tức cảnh giác, “Bọn họ muốn gả công chúa Thanh Hà cho ai?”

Thái Tử nói: “Người của ta cách quá xa nên không nghe rõ, chỉ nghe loáng thoáng được mấy từ công chúa Lâm Hải, phò mã gì đó.”

Vương Duyệt nói: “Bàn bạc với Lưu Ngỗi, vậy chắc người được chọn làm phò mã có quan hệ với Lưu Ngỗi, ta sẽ đi điều tra nhi tử, cháu trai bên nội, cháu trai bên ngoại còn chưa lập gia đình và những họ hàng khác của Lưu Ngỗi, chắc sẽ có manh mối.”

Vương Duyệt nói làm là làm, ra khỏi Đông Cung, hắn phái người đi điều tra gốc rễ nhà Lưu Ngỗi, ngay sau đó Đông Cung phái người đưa mật báo tới ngõ Ô Y, nói là Hoàng Thượng vừa mới triệu kiến con thứ hai của Lưu Ngỗi là Lưu Tuy vào Đài Thành, mà Lưu Tuy đang trong tuổi kết hôn, vẫn chưa đính hôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK