Editor: Xoài
Beta: Hoàng Lan
Vương Duyệt hạ người xuống né phi đao, tuấn mã sau lưng xui xẻo, sau khi bị phi đao đâm trúng thì tình thế vẫn chưa giảm, lại xuyên qua bụng ngựa, bay ra từ một chỗ khác của bụng ngựa, trên thân đao đều là máu ngựa, loảng xoảng rơi xuống đất.
Tuấn mã chết tại chỗ, ngã ầm xuống đất.
Lực cánh tay thật là đáng sợ!
Lúc tay phải của người đàn ông ném mạnh phi đao, cánh tay trái còn kẹp lấy Thanh Hà, Thanh Hà giống như một con rắn nhỏ bị nắm giữ nơi bảy tấc, phí công giãy giụa.
Một kích của người đàn ông không trúng đích, ông ta hừ lạnh một tiếng, cầm lấy một cái phi đao khác ném tiếp.
Vương Duyệt một thân máu chiến, cũng không trốn tránh, hắn tiếp tục giương cung bắn tên, xem phi đao của ngươi nhanh hay là mũi tên nhanh.
Thanh Hà sốt ruột, người này quá mạnh, Vương Duyệt hoàn toàn đánh không lại ông ta.
Phi đao thứ hai trong tay người đàn ông vẫn chưa rời khỏi lòng bàn tay, nhất thời bụng dưới đau nhức dữ dội, ông ta cúi đầu nhìn, Thanh Hà ở dưới cánh tay chẳng biết từ lúc nào đã trộm phi đao của ông ta, đâm ông ta một đao.
Máu tươi dâng trào.
Cục diện ngươi mạnh ta yếu thoáng chốc đảo ngược.
“Chẳng trách mẫu thân ngươi nói ngươi là một tiểu cô nương không nghe lời, bỏ lỡ cơ hội hôm nay, ngươi sống hay chết thì chuyện không liên quan đến ta nữa.” Người đàn ông bị thương nâng Thanh Hà lên ở phía trước làm tấm chắn.
Vương Duyệt không dám bắn tên, sợ lỡ tay làm Thanh Hà bị thương, hắn nói: “Buông muội ấy ra, ta để cho ngươi đi.”
Người đàn ông dùng dây thắt lưng bó vùng eo trào máu, bắt giữ Thanh Hà rút lui từ sau ngõ hẻm, lúc đến cuối hẻm, ông ta xem nàng giống như phi đao mà hung hăng hất về phía Vương Duyệt, dùng việc này để thoát thân.
Lo lắng Thanh Hà ngã gãy chân, Vương Duyệt không dám tránh né, đứng tại chỗ mặc cho Thanh Hà lao về phía mình giống như cái pháo ngút trời.
Người đàn ông có lực cánh tay kinh người, cộng thêm thân thể chắc nịch của Thanh Hà, Vương Duyệt bị nàng bổ nhào vào ngã xuống đất. Trong nháy mắt, Vương Duyệt bị Thanh Hà va vào đến mức thủng cả linh hồn, toàn thân chết lặng.
Thanh Hà lấy thế của chày cán bột cán vắt mì mà bổ nhào về phía Vương Duyệt. Nàng trong họa có phúc ghé vào lòng của tình nhân trong mộng, nàng đã trải qua sống chết ngã đến ngơ ngác rồi, xụi lơ bất lực, giống như một khối kẹo mạch nha nóng, dính trên người hắn, không thể động đậy.
Vương Duyệt kéo nàng xuống giống như kéo thuốc cao da chó.
Vương Duyệt nói: “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây — con ngựa chết kia rất nhanh sẽ hấp dẫn người qua đường. Một khi thân phận của muội bị bại lộ, lại kéo ra người Tây Vực thần bí, sau này muội muốn ra khỏi cung thì sẽ khó khăn.”
Thanh Hà mặc cho Vương Duyệt nắm tay chạy đi, quay lại đường phố Đồng Lạc phồn hoa, đám người rộn ràng khiến cho người ta bỗng dưng có cảm giác an toàn.
Vương Duyệt hỏi: “Muội biết người có lông mày trắng kia sao?”
Thanh Hà lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Chưa từng thấy, thân thủ ông ta tốt như vậy, canh cổng hộ viện cho người ta cũng có thể nuôi sống bản thân được, cứ phải chặn đường ăn cướp, ta nói hầu bao của ta bị người ta cướp mất rồi, không có gì cả, ông ta nổi lòng ác độc, bán ta đi đổi lấy tiền.”
Vương Duyệt nhíu mày: “Ta thấy không phải là giặc cướp bình thường, lông mày trắng ở trong quân đều là cao thủ hiếm thấy, người như vậy một khi tòng quân, phong hầu bái tướng cũng có thể, cần gì làm một con chó giữ nhà. Ta cảm thấy người lông mày trắng biết muội là công chúa, muốn bắt cóc muội để áp chế Đại Tấn, mưu đồ quá lớn.”
Thanh Hà cảm thấy Vương Duyệt suy đoán có đạo lý, hiện tại bình tĩnh lại nghĩ, trong tay của gian tế ngoại quốc này sao lại có nửa cái đầu sói còn lại? Chỉ là hiện tại nàng không thể nói cho Vương Duyệt biết chuyện ngọc bội đầu sói, để tránh liên lụy đến mẹ bị nhốt ở thành Kim Dung, thế là tự giễu nói: “Phụ mẫu ta đều bị phế rồi, nhốt ở thành Kim Dung tự thân khó đảm bảo, bắt cóc ta thì có làm được cái gì.”
Vương Duyệt chăm chú suy nghĩ: “Lông mày trắng, võ nghệ cao cường, lực cánh tay kinh người, hình như ta từng nghe về nhân vật này ở đâu đó rồi, suy nghĩ kỹ một chút…”
Lúc Vương Duyệt đào bới ký ức thì sẽ ở trạng thái mất hồn, thế gian vạn vật đều biến mất, hắn đi vào trong cung điện ký ức, tìm kiếm tin tức của người có lông mày trắng.
“Vương Duyệt! Ta không mang tiền!”
Bỗng dưng, tiếng thét chói tai của Thanh Hà cắt ngang mạch suy nghĩ của Vương Duyệt.
Sắp đến giờ ăn chiều, các cửa hàng đồ ăn trở nên náo nhiệt, thành Lạc Dương chứa đựng ngàn vạn thứ, hàng hóa gì cũng có, tuy là đất Trung Nguyên nhưng bách tính thích ăn bánh Hồ thơm ngon lại tích trữ được, từng miếng bánh Hồ được gắp ra từ trong lò than củi nóng hừng hực với mùi thơm hấp dẫn.
Đối với Thanh Hà mà nói, ăn và nhan sắc quan trọng như nhau.
Trong cung cũng có bánh Hồ, có điều bánh Hồ vừa ra lò trên đường Đồng Lạc mang theo khói lửa nhân gian, càng thêm đặc sắc.
Cửa hàng bánh Hồ Vương Ký ở góc đường rất nổi tiếng ở đô thành, vừa mới ra lò là sẽ bị khách hàng tranh mua hết sạch.
Thanh Hà dùng sức lực lớn nhất chen đến phía trước: “Cho ta một cái bánh sữa, một cái bánh tủy.”
Bánh sữa dùng sữa bò hoặc sữa dê để nhào bột mì rồi nướng thành, bánh tủy là tủy xương bò và mật ong điều hòa, sau đó bỏ vào bột mì chế tạo thành, bởi vì bên trong đó có tủy xương bò nên màu sắc khi nướng ra là màu nâu.
Bánh Hồ vừa ra lò quá nóng, Thanh Hà lại không mang theo giỏ thức ăn nên dùng thẳng váy nhận lấy bánh Hồ nóng hổi.
Tiểu nhị nói ra: “Cô nương, bánh sữa năm đồng, bánh tủy tám đồng, tổng cộng mười ba đồng.”
Thanh Hà sờ bên hông, lúc này mới nhớ ra túi tiền sớm đã mất vào lúc đặt bẫy ép Vương Duyệt xuất hiện rồi.
Thanh Hà quay đầu xin viện trợ tiền từ Vương Duyệt đang ở bên đường suy nghĩ xa xôi.
Vương Duyệt tỉnh táo lại từ trong ký ức, hắn có bệnh thích sạch sẽ, không thích mùi hương hỗn hợp trong đám đông, lấy túi tiền xuống rồi ném thẳng tới trên quầy cửa hàng bánh.
Thanh Hà dùng váy bọc lấy bánh Hồ gạt ra: “Biết huynh thích ăn bánh tủy nhất, quận Lang Gia quê hương của huynh có cái này không?”
Vương Duyệt về quê ở Lang Gia cúng tế, đi một lần hai tháng, đây là khoảng thời gian xa nhau dài nhất từ khi hai người sinh ra đến nay, Thanh Hà rất nhớ.
Vương Duyệt cắn một miếng bánh tủy, vị giác ở đầu lưỡi thơm đến nhảy múa, có điều vì hình tượng nên trên mặt nhàn nhạt: “Có, đầu bếp trong nhà biết làm các loại bánh Hồ, chỉ là không thơm ngọt bằng ở đường Đồng Lạc.”
Thanh Hà lại hỏi: “Vì sao huynh nấp trong bóng tối không xuất hiện vậy?” Ta rất nhớ huynh đó.
Vương Duyệt nói: “Bởi vì ta vụng trộm chạy ra khỏi nhà, lần này về quê ở Lang Gia cúng tế, Lang Gia vương Tư Mã Duệ bái biệt phụ thân ta tham gia quân đội, đi trấn thủ Kiến Nghiệp ở Giang Nam(*). Phụ thân ta muốn phụ tá Lang Gia vương đặt chân ở Giang Nam, đưa cả nhà cùng đến phía Nam với Lang Gia vương, sau khi đến Kiến Nghiệp, ta tìm cơ hội rời khỏi nhà trốn đi, về tới đây, trước mắt ẩn náu trong nhà Kê tiến sĩ.”
(*) Nam Kinh ngày nay
Kê tiến sĩ dễ tính, học thức uyên bác, là thầy giáo của Thanh Hà và Vương Duyệt. Vương Duyệt trở về Kinh Thành, trước tiên đến cậy nhờ thầy, biết được Triệu vương Tư Mã Luân luôn muốn ép Hoàng đế nhường ngôi, Thanh Hà ở trong hoàn cảnh khó khăn, Vương Duyệt bèn cùng Kê tiến sĩ bàn bạc đối sách.
Kê tiến sĩ đã sớm vạch ra trọng điểm cho Thanh Hà khi ở trên lớp, cùng ngày gia yến hoàng thất, Vương Duyệt mua chuộc cung nhân vụng trộm bỏ chim trĩ ở Hoa Lâm Viên vào cung Trường Lạc, để cho Thanh Hà cứu vãn cục diện, có được hảo cảm của tân đế, thời gian tương lai nàng ở trong cung sẽ khá hơn một chút.
Thanh Hà biết rõ còn cố hỏi: “Tại sao huynh phải vụng trộm chạy về?”
Thanh Hà chỉ muốn nghe được câu “Bởi vì lòng ta có muội, nhớ muội”. Đều đã đưa tín vật đính ước rồi, còn thiếu câu thổ lộ này thôi.
Vương Duyệt nói: “Người Kiến Nghiệp thích ăn cá, uống trà xanh, ăn gạo, ta không quen. Ta nhớ bánh tủy của Lạc Dương, trà đậm thêm nhiều nguyên liệu, cùng với phô mai và thịt dê bò. Những thứ này người Kiến Nghiệp đều không thích, cảm thấy dầu mỡ tanh tưởi.”
Thanh Hà không tin: “Huynh vì ăn mà đến?”
Vương Duyệt hỏi lại: “Muội cảm thấy thế nào?”
Đều đã đưa tín vật đính ước rồi, nói câu lòng huynh có ta khó khăn như vậy sao? Thanh Hà thẹn quá hóa giận: “Chẳng lẽ huynh không phải đến vì ta?”
Vương Duyệt sẽ không thừa nhận, chỉ vào bánh Hồ: “Mặt của muội còn lớn hơn bánh tủy.”
Thanh Hà tức giận, xoay cái bánh sữa nhẹ nhàng vỗ trên đầu Vương Duyệt — nàng không nỡ nặng tay, thế nhưng bánh sữa vừa được nướng ra quá xốp giòn, đụng vào đầu Vương Duyệt thì lập tức vỡ thành vụn, ở giữa bánh sữa bị khoét sạch, treo trên cổ Vương Duyệt giống như vòng cổ.
Vụn bánh rơi đầy đầu, chui vào cổ áo, thân thể nổi ngay một lớp da gà, Vương Duyệt thích sạch sẽ, việc này còn khó chịu hơn so với việc đâm hắn một đao, hắn không khỏi lạnh mặt: “Muội quá lố rồi.”
Khi còn bé hai người thường xuyên ầm ĩ nửa thật nửa giả thế này, bây giờ trưởng thành rồi thì có chút không đúng mực.
“Ta xin lỗi.” Thanh Hà liên tục nói xin lỗi, còn đưa tay vào trong cổ áo Vương Duyệt moi vụn bánh.
“Muội buông ra.” Vương Duyệt đẩy tay nàng ra, đưa tay ngăn chiếc xe bò đón khách ở ven đường lại: “Đi.”
Thanh Hà muốn đuổi theo Vương Duyệt, thế nhưng bây giờ mặt trời chiều đã ngả về Tây, cửa cung sắp đóng lại, nếu như trong đêm không về thì hình tượng “gái ngoan” của nàng trong lòng Kiến Thủy Đế sẽ sụp đổ.
Thanh Hà đành phải về cung trước, ban đêm ôm khăn tay của Vương Duyệt chìm vào giấc ngủ, dự định ngày mai đến nhà Kê tiến sĩ tìm Vương Duyệt, nói xin lỗi với hắn, cũng tặng lại tín vật đính ước.
Ngày hôm sau, Thanh Hà xuất cung, đang muốn đi tìm Kê tiến sĩ thì bị người của công chúa Hà Đông ngăn lại trên đường, muốn nàng lập tức đi đến phủ công chúa.
Thanh Hà đành phải thay đổi tuyến đường, đến phủ công chúa, không thấy chị gái, anh rể Tôn Hội đưa cho nàng một bộ quần áo đàn ông và khôi giáp binh khí: “Thay đi, giả làm thân binh của ta, cùng ta đi vào thành Kim Dung tuần tra — Thái hậu muốn gặp muội.”
Thanh Hà mừng rỡ, xem ra nước cờ sắp xếp Tôn Hội ở thành Kim Dung này đi đúng rồi.
Thanh Hà thay đồ, Tôn Hội mang theo nàng nghênh ngang tiến vào thành Kim Dung.
Thành Kim Dung có địa thế hiểm yếu, lưng dựa vào núi Mang, nước trong khe trút từ trên núi Mang xuống, trải qua sự dẫn lưu của nhân công đã trở thành ba con sông hộ thành của thành Kim Dung, khác biệt với hoàng cung có vùng đất bằng phẳng, thành Kim Dung dựa vào núi, ở cạnh sông, phong cảnh xinh đẹp, đây là ngục giam đẹp nhất trên đời.
Tôn Hội mang theo Thanh Hà leo đến giữa núi Mang, rời xa tai mắt, Thái hậu Dương Hiến Dung ở chỗ này chờ nàng.
Dương Hiến Dung gật đầu với Tôn Hội: “Cảm ơn con.”
Nhận được sự công nhận của nữ thần, trái tim Tôn Hội đều bay lên: “Nhạc mẫu yêu cầu, tiểu tế ra tay, không đáng gì, nói cảm ơn là khách sáo rồi, sau này nhạc mẫu muốn gặp Thanh Hà thì nói một tiếng với tiểu tế là được. Hai người chậm rãi trò chuyện, con canh chừng cho hai người.”
Tôn Hội biết điều đi ra ngoài.
Dương Hiến Dung trở nên nghiêm túc tức thì: “Ta muốn con đi theo người đeo nửa miếng ngọc bội bạc còn lại rời khỏi Kinh Thành, vì sao con không nghe ta? Còn đâm ông ấy một đao.”
Thanh Hà sững sờ ngay tại chỗ: “Người mẫu thân phó thác là một người Tây Vực mọc lông mày trắng? Con cho rằng ông ta là tên giả mạo, đến bắt cóc con.”
“Chính là ông ấy, ông ấy không phải là người Tây Vực, ông ấy đến từ Hung Nô.” Dung nhan như băng như tuyết của Dương Hiến Dung hiện ra chút vẻ lo lắng: “Ruột của ông ấy bị con đâm lung tung, bây giờ còn đang hấp hối, sống chết chưa biết, ta không có cách nào khác bảo vệ con.”
Cùng lúc đó, tại trạch viện của Kê tiến sĩ, Vương Duyệt ngồi trong thư phòng suy nghĩ, tìm kiếm người lông mày trắng trong cung điện ký ức, bỗng dưng, hắn mở to mắt, lẩm bẩm nói: “Mình biết ông ấy là ai rồi, thân cao như người khổng lồ, chín thước ba tấc. Lực cánh tay kinh người, có thể bắn thủng tấm sắt dày hơn tấc. Rũ tay qua gối, mày trắng, mắt có ánh sáng đỏ, ông ấy là nghĩa tử của thủ lĩnh Lưu Uyên tại Hung Nô, Lưu Diệu.” (*)
(*) Xuất phát từ “Tấn Thư”