Translator: Bưởi
Beta: Hoàng Lan
Đài Thành.
Mưa thu sầu triền miên, mưa ba ngày liên tục không ngừng.
Trời lạnh, thái tử đội khăn tang khóc suốt một ngày, vừa mệt vừa đói, cổ họng cũng khàn đặc. Cha chết đột ngột, nước mắt của thái tử đều là thật.
Đêm mưa đến sớm hơn thường ngày, Thái tử chưa dùng một hạt cơm tối nào, trở về Đông Cung, ai mà biết vừa mới đứng dậy, thân thể của Thái tử đã giống như sợi mì mềm nhũn ngồi xuống, ôm đầu nói: "Chóng mặt quá."
Thái tử gần đây mệt mỏi gầy rộp, trên mặt không còn chút thịt, hắn vốn mang một nửa huyết tộc Tiên Bi, lúc này gương mặt như điêu khắc mà thành.
Tì nữ bên cạnh vội gọi xe dê đến đón thái tử.
Thái tử được người đỡ, hoa mắt chóng mặt lên xe, tất cả tâm phúc đều bị người kiếm cớ giữ lại, bên người đều là cung nhân Vương Ưng xếp vào.
Xe dê của thái tử không đi Đông cung mà quay lại đi đến Hoa Lâm Viện phía sau Đài Thành. Trong đình đài lầu các phía trong lâm viện hoàng gia cái gì cũng có. Thái tử được người đỡ đến trong một cung điện.
Thái tử nửa tỉnh nửa mê bị người ta cởi từng kiện đồ tang, đẩy lên giường.
Chỉ chốc lát sau, một người phụ nữ đẹp bị Vương Ưng đẩy vào, chính là phi tử của tiên đế.
Phi tử nhìn thấy thái tử trần truồng trên giường, lập tức bị dọa sợ hét lên. Vương Ưng che ngay miệng nàng ta lại: "Nếu đêm nay ngươi biểu hiện tốt, làm thái tử hài lòng, sau khi xong chuyện, thừa tướng sẽ cho ngươi vị trí thái phi, mãi mãi ở Đài thành hưởng vinh quang phú quý. Nếu ngươi không nghe lời... trong lăng mộ của tiên đế, đúng lúc thiếu một phi tử tuẫn táng theo."
Vương Ưng lấy tính mạng ra uy hiếp. Mà Đài thành đã bị Trung Lĩnh Quân của hắn khống chế, ngay cả thái tử cũng phải nghe lời hắn. Phi tử chỉ có thể cúi đầu trước quyền lực.
“Rất tốt.” Vương Ưng từ từ cởi thắt lưng của phi tử: “Ngươi là sủng phi của tiên đế, chuyện giường chiếu không cần ta phải dạy dỗ nhỉ?"
Vương Ưng vả mặt tần phi để phi tử ngã xuống đất.
Phi Tử đau đớn nhưng cắn răng không dám kêu một tiếng.
Vương Ưng hỏi: "Là ai đánh mặt ngươi?"
Phi tử khóc nói: "Là thái tử."
Vương Ưng gật đầu hài lòng, sau đó kéo cổ tay phi tử, kéo nàng ta đến long tháp. Vương Ưng xé y phục của phi tử, dùng mảnh vải trói hai tay phi tử trên thành giường, hỏi: "Là ai trói ngươi?"
Phi tử khóc không thành tiếng, chỉ có thể hất hất cằm phía Thái tử.
Vương Ưng mở chăn bông ra, đắp che đôi nam nữ khỏa thân...
Nói đến Đông cung, Thái tử phi Dữ Văn Quân dỗ bốn đứa nhỏ đi ngủ, chờ đến đêm khuya không thấy thái tử về, rất lo lắng, hỏi cung nhân. Cung điện nói xe của thái tử vốn sắp về Đông Cung, nửa đường thì Thái tử bỗng nhiên đổi ý, đi về phía Hoa Lâm viên.
Thái tử phi lên xe bò, đi tìm Thái tử, đi qua cung Chước Hoa, gọi công chúa Thanh Hà cùng nhau đi tìm thái tử.
Gần đây bởi vì hai chị em dâu có chung đối thủ, mối quan hệ bình thường trở nên hòa hợp hơn. Thái tử phi càng ỷ lại vào Thanh Hà.
Thanh Hà không từ chối, ngồi lên xe bò của Thái tử phi.
Trong xe, Thái tử phi nghe tiếng mưa rơi đập vào sườn xe: "Trời mưa lúc nào mới dừng lại nhỉ?"
Thanh Hà nghe ra ý tại ngôn ngoại của Thái tử phi, nói: "Giang Nam vốn mưa nhiều, Thái tử phi chớ lo lắng. Mưa cũng có điểm tốt của mưa."
Đây mới là gì? Tất cả phiền não chỉ mới bắt đầu.
Xe bò đến Hoa Lâm viên, một đội Trung Hộ Quân do Vương Ưng chỉ huy tình cờ đi tuần tra đến đây. Nghe tin Thái tử phi đến đón Thái tử, Vương Ưng nói: "Hoa Lâm viên nhiều cây cối nhiều núi giả, dễ giấu kẻ tặc, không an toàn, ta hộ tống Thái tử phi."
Thái tử phi từ chối nhiều lần: "Thế tử đã tuần tra cả một ngày, muộn như vậy còn chưa được nghỉ ngơi, làm sao có thể làm phiền thế tử được."
Vương Ưng nói: "Đây là điều vi thần nên làm. Trong thời gian quốc tang, sợ là có người trộm đồ gây rối, nên cố tình tuần tra nghiêm ngặt hơn lúc trước. Sau khi vi thần hộ tống Thái tử trở về Đông Cung mới yên tâm nghỉ ngơi. Thái tử phi không cần phải lo lắng. Huống chi.... Công chúa Thanh Hà đã khóc tang cả một ngày trời cũng đến rồi, vi thần không dám kêu mệt."
Thái tử phi chỉ đành để Vương Ưng bảo vệ cả đoạn đường đi đến Hoa Lâm viên.
Những chiếc đèn ngọc lưu ly không ngại mưa gió, chiếu sáng Hoa Lâm viên trong đêm mưa, thậm chí còn có thể nhìn rõ những con cú mèo trên cây.
Thái tử phi mơ hồ thấy có chút bất an, nắm chặt tay Thanh Hà. Thanh Hà nhẹ nhàng nắm lại: "Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."
Khi đến cửa chính điện, hai cung nhân canh cửa nhìn thấy một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi tới, không hành lễ, vội vàng chạy vào đại sảnh.
Vương Ưng nhìn thấy, quát: "Nhìn thấy Thái tử phi không hành lễ, các ngươi lén lút chạy cái gì? Đứng lại!"
Nhưng cung nhân không nghe mà chạy càng nhanh hơn. Vương Ưng vung tay lên: "Quân lính chia làm hai đội, một đội bao vây xung quanh nơi này, đội còn lại đi theo ta và Thái tử phi, công chúa Thanh Hà, đi vào tìm thái tử."
Sắc mặt Thái tử phi trắng bệch: "Không.... không cần."
Công chúa Thanh Hà cũng nói: "Thế tử canh giữ bên ngoài, người của chúng ta cũng đủ rồi."
Vương Ưng khăng khăng muốn cùng đi vào, không nói không rằng, mang theo Thái tử phi và công chúa Thanh Hà đi vào bên trong.
Dựa theo bước chân vội vàng chạy vào bên trong của cung nhân, Vương Ưng tìm được chính xác gian phòng thái tử đang ở. Hai cung nhân dẫn đường đã không thấy đâu cả, mà thái tử nằm trên giường lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Không những như vậy, bên cạnh thái tử còn có một khối hình người nhấp nhô, bị hoàng tử ôm, rõ ràng có người gian dâm!
Vương Ưng lớn tiếng nói: "Thái tử! Sao người có thể làm ra loại chuyện như thế này trong thời gian quốc tang chứ? Nhanh tỉnh lại!"
Xong rồi! Tuyên dâm trong lúc hiếu kỳ là đại bất hiếu! Vị trí Thái tử khó giữ được, sợ là còn bị phế làm thường dân! Đầu óc Thái tử phi trống rỗng, gần như là tê liệt muốn ngã xuống đất, được Thanh Hà đỡ ổn định cơ thể.
Vương Ưng đi qua xốc mạnh chăn lên, sững sờ tức khắc: Tần phi trần như nhộng không thấy đâu, Thái tử quần áo chỉnh tề, nằm nghiêng, trên tay ôm một cái gối tròn dài, đầu gối thêu rồng, chính xác là đồ vật mà tiên đế đã dùng qua.
Náo loạn thành chuyện lớn như vậy, Thái tử từ từ tỉnh lại, hắn ta dụi dụi mắt: "Thế tử? Thái tử phi? Công chúa? Sao mọi người lại tới đây?"
Vương Ưng sửng sốt, người đâu?
Thanh Hà cười trong lòng, hỏi: "Sao Thái tử lại ở chỗ này?"
Thái tử nói: "Ta nhớ phụ hoàng, nghĩ đây là nơi phụ hoàng nghỉ ngơi sau khi đi dạo, nên ta đến xem xem. Ngửi thấy mùi của phụ hoàng còn lưu lại trên gối, mọi mệt mỏi đều tiêu tan ngay. Vốn định trở về Đông Cung nhưng không nghĩ đến lại ngủ say mất. Mà người hầu không đến gọi ta, để mọi người lo lắng, thật là xấu hổ."
“Người đâu?” Vương Ưng không cam tâm. Đầu tiên là hắn dùng kiếm vén màn trướng lên nhìn xuống gầm giường, sau đó mở tủ quần áo, giá sách, tất cả những nơi có thể giấu được người. Làm gì có phi tử của tiên đế? Một mỹ nhân to như vậy, cứ biến mất không thấy tung tích như thế.
“Người gì?” Thái tử biết rõ còn cố ý hỏi.
Thái tử phi nhìn thấy cảnh này, tỉnh ngộ téc thì. Vương Ưng ác độc như thế, dùng loại thủ đoạn hạ đẳng như vậy để đối phó với Thái tử. Quả thực là... Thái tử phi xốc lại tinh thần, chậm rãi đi đến trước mặt Thái tử, cũng hỏi Vương Ưng: "Đúng vậy, người nào? Trong cung có kẻ trộm hả?"
“Lục soát!” Vương Ưng lạnh lùng nói, hắn ta không tin, rõ ràng cột một người sống sờ sờ trên giường, lúc này có thể chạy đi đâu?
Chỉ cần tìm thấy phi tử bị làm nhục, chỉ chứng Thái tử cưỡng bức mẫu phi, vậy thì không cần bắt kẻ thông dâm ngay tại giường.
Đám thị vệ lật tung cung điện, đều không có kết quả.
Thái tử nắm tay Thái tử phi, nói với Vương Ưng đang xanh mét cả mặt: "Đã muộn rồi, chúng ta trở về Đông Cung trước, Thế tử cứ từ từ tìm kiếm."
Dồn hết tâm tư bày ra vở kịch hay, từ người diễn kịch trở thành người bị bỡn cợt, Vương Ưng tuổi trẻ khí thịnh, không chấp nhận kết quả này.
“Công chúa điện hạ.” Vương Ưng ngăn Thanh Hà: “Bên cạnh Thái tử phi vẫn luôn có người nhìn chằm chằm, nàng ta không biết gì cả. Vì vậy người duy nhất có thể biến một người sống sờ sờ biến mất ngay dưới mí mắt ta chỉ có công chúa ngươi. Ngươi đem người giấu đi đâu? Giao ra đây."
Thanh Hà đã từng ở trên thuyền lớn Trường Giang, thiếu chút nữa bị cha con Vương Trừng tính kế tương tự. Nàng ghét nhất cái loại thủ đoạn hạ đẳng này. Vì vậy Tống Huy đã gửi đến tin tức, nói Vương Ưng dùng tần phi của tiên đế vu oan Thái tử tuyên dâm trong thời gian hiếu kỳ, nàng suýt nôn ra, sao người Lang Gia Vương thị đều nghĩ đến cái thủ đoạn này vậy!
Trước đó là cha con Vương Trừng, bây giờ là cha con Vương Đôn Vương Ưng, vì lợi ích mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Thanh Hà phất tay áo: "Ngươi nhìn đi, không có. Chẳng lẽ Thế tử muốn lục soát cung Chước Hoa của ta?"
Vương Ưng nói: "Ngươi cho rằng ta không dám?"
Thanh Hà nói: "Đương nhiên là ngươi dám. Ngay cả Thái tử ngươi còn dám tính kế, ta chỉ là công chúa tiền triều thì tính là gì? Chỉ là nếu ngươi dám lục soát, ngày mai ta sẽ dâng tấu chương, nói ngươi diễu võ giương oai trong cung, ở Đài Thành muốn làm gì thì làm, ức hiếp công chúa. Con không dạy dỗ là lỗi của cha. Nay cả Vương Đôn cũng tham gia trong đó."
Vương Ưng nổi giận, trán nổi gân xanh: "Ngươi dám!"
Thanh Hà nói: "Ngươi dám thì ta dám."
Vương Ưng cực kỳ tức giận, rút kiếm, chĩa vào Thanh Hà: "Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, người ở đâu?"
Thanh Hà nói: "Ta cũng sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thu tay lại."
Vương Ưng cười lạnh một tiếng, vung kiếm về phía Thanh Hà.
Một người ăn mặc như thị nữ xuất hiện sau lưng Thanh Hà, nàng ta đẩy Thanh Hà ra, rút kiếm nghênh đón kiếm của Vương Ưng. Kiếm giao nhau, tóe ra tia lửa. Một kiếm của người này hết sức bá đạo. Vương Ưng bị đánh khiến cho cổ tay đau nhức, không nhịn được buông lỏng tay, kiếm rơi xuống đất.
Người này là Tuân Hoán.
Vương Ưng tức giận nói: "Kiến Thành Huyện Công Thế tử phu nhân, chuyện ngươi làm tối nay, người Chu gia có biết không? Kiến Thành Huyện Công và Thế tử đều là đại tướng dưới trướng phụ thân ta. Một phụ nhân như ngươi, làm trái ý của chồng và cha chồng, Chu gia nhất định sẽ bỏ ngươi."
Tuân Hoán đá thanh kiếm của Vương Ưng vào dưới gầm giường, nói: "Ôi, ta sợ quá. Ngươi nhanh đi tố cáo cho chồng và cha chồng của ta đi, xem bọn họ có trả ta về nhà mẹ đẻ hay không? Đúng lúc ta cũng muốn về đó một chuyến."
Lại nói tiếp: "Chuyện tối nay thế tử làm, nếu ta nói với cho mọi người trong thiên hạ này biết, đường đường là nhi tử của thừa tướng mà chơi trò “Tiên nhân khiêu*”, còn muốn giết công chúa để bịt miệng, ngươi đoán hậu quả sẽ như thế nào?"
*Tiên nhân khiêu: Một hành vi lừa đảo có tổ chức, thường là sẽ một người nữ lừa một người đàn ông, đến khi chuẩn bị ngủ với nhau thì đồng bọn ập vào nói là hai người thông dâm, ngoại tình …
Vương Ưng nghìn vạn lần không bao giờ nghĩ đến kế hoạch bắt kẻ thông dâm để phế Thái tử của hắn ta lại trở thành hắn chơi trò “Tiên nhân khiêu*”, còn muốn giết công chúa. Trở thành nhược điểm bị người khác nắm.
Vì vậy, cái giá mà cha con Vương Đôn Vương Ưng phải trả là không thể ngăn cản được việc Thái tử lên ngôi. Theo chân quan tài của tiên đế nhập vào địa cung, các nghi lễ rườm rà cuối cùng cũng kết thúc. Vương Đôn, Vương Đạo và đám quần thần, còn có công chúa Thanh Hà và những người trong hoàng thất, ba lần mời Thái tử đăng cơ. Sau khi Thái tử từ chối ba lần, đến lần thứ tư thì đồng ý, thuận lợi đăng cơ, đổi niên hiệu là Thái Ninh.