Mục lục
ĐẠI TẤN ĐẸP ĐẾN NHƯỜNG ẤY
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Xoài

Beta: Hoàng Lan

Thái tử tên là Tư Mã Hoa, Tế Dương vương tên là Tư Mã Phức, tên nhìn không giống nhau nhưng thật ra đều phát âm là “fu”. Tựa như thân phận của bọn họ, đều là đích tử do đế hậu sinh ra, một người là Thái tử, một người chỉ là phiên vương, cách biệt một trời.

Gần như tất cả hoàng thất đều không thoát được một quy luật: Không làm Hoàng đế thì cha hiền con hiếu, anh em hòa thuận. Một khi làm Hoàng đế, cha con nghi ngờ lẫn nhau, anh em tương tàn.

Người duy nhất thoát khỏi quy luật này chỉ có một — chính là cha ngốc của Thanh Hà.

Kiến Thủy Đế làm Hoàng đế, phong con trai cả làm Thái tử, Thái tử đã sớm thành gia lập nghiệp, ngay cả đời cháu cũng có rồi, cánh chim đã đủ. Kiến Thủy Đế cần trữ quân Thái tử này ổn định nền tảng lập quốc, nhưng cũng không thể không đề phòng Thái tử, cho nên ông ta giao Trung Lĩnh quân phụ trách bảo vệ hoàng cung cho con trai thứ hai là Tế Dương vương Tư Mã Phức, dùng việc đó để ngồi vững long ỷ.

Nhưng mà, Kiến Thủy Đế lại lo lắng dã tâm của con trai thứ hai bành trướng, nổi lên tâm tư đoạt trữ, thế là lại đồng ý cho Thái tử nhét Chiêm sự Đông Cung là Lưu Côn vào Trung Lĩnh quân làm Phó Tướng quân, dùng đó kiềm chế Tế Dương vương, để thế lực của các con có sự cân bằng, hoàng vị của ông ta mới có thể ổn định.

Gần như tất cả Hoàng đế đều loay hoay với các con như thế, Kiến Thủy Đế cũng không ngoại lệ.

Đường ra duy nhất của Thái tử là làm Hoàng đế, chỉ cần làm Hoàng đế thì các em trai chính là thần tử của ông ta.

Cho nên, lúc Thái tử công bố ông ta không liên quan đến việc Thanh Hà hạ độc chết Kiến Thủy Đế, Tế Dương vương không tin — hoặc là, lão biết rõ Thái tử bị Thanh Hà vu oan hãm hại nhưng sẽ giả vờ như không tin.

Yến tiệc sinh nhật, chỉ có Hoàng đế và Tế Dương vương thân là Đại tướng quân của Trung Lĩnh quân có tư cách mang kiếm vào, ngay cả Thái tử cũng không thể.

Tế Dương vương biết, đâm lao phải theo lao, đây là cơ hội duy nhất để ông ta lật bàn làm Hoàng đế.

Thế nhưng lúc này công chúa Hà Đông đã sợ tê liệt rồi lại đổ thêm dầu vào lửa: “Tế Dương vương minh giám! Muội muội của ta không có lá gan lớn như vậy, hôm nay nó mới tròn mười hai tuổi, vẫn còn con nít, bình thường nó nhát như chuột, khúm núm nịnh bợ, chỉ biết lấy lòng Hoàng đế và Hoàng hậu, nào dám có suy nghĩ hành thích vua! Lại nói muội muội ta sống ở thâm cung, lấy đâu ra độc? Nhất định là có người đưa độc cho nó, ép nó!”

Thái tử quả thật từng tưởng tượng đến việc phụ hoàng mất rồi mình đăng cơ, thế nhưng bất kể là giết cha hay là hành thích vua, ông ta đều không có dũng khí này, ông ta chỉ vào công chúa Hà Đông châm lửa lung tung: “Ngươi cái đồ độc phụ ngậm máu phun người này! Cùng một tính tình với mẫu thân ruột vừa xấu vừa lùn vừa đen kia của ngươi, hai tỷ muội các ngươi liên thủ hạ độc chết phụ hoàng ta, còn nói xấu ta, ta… giết độc phụ ngươi!”

Thái tử rút kiếm trên người Kiến Thủy Đế đã hôn mê, đâm về phía công chúa Hà Đông.

Công chúa Hà Đông lớn tiếng hét lên, té ngã đến bên cạnh Tế Dương vương: “Vương gia cứu ta!”

Nhìn thấy Thái tử cầm vũ khí, Tế Dương vương càng thêm nghi ngờ, ông ta vung tay lên, lệnh cho Trung Lĩnh quân trong cung Trường Lạc ngăn Thái tử lại.

Thái tử bị ngăn cản, lòng nóng như lửa đốt: “Nhị đệ, đệ tin ta hay là tin hai yêu phụ cấu kết với nhau làm việc xấu này? Phụ mẫu bọn họ đều bị nhốt trong thành Kim Dung, ngoài mặt thần phục, thật sự đã nổi lên suy nghĩ gian dối, hạ độc chết phụ hoàng, còn châm ngòi huynh đệ chúng ta! Mẫu hậu, người nói xem có đúng không?”

Hoàng hậu hoảng hốt lo sợ vẫn luôn ôm Kiến Thủy Đế khóc lớn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhìn thấy hai con trai ruột đối nghịch, bà ta vội vàng đứng giữa hai người con: “Bình thường ta dạy các con thế nào? Huynh đệ đồng lòng, bẻ được sắt thép, bây giờ xảy ra biến cố, hung thủ hành thích vua chưa bị tiêu diệt, các con đã hoài nghi người mình rồi? Trong mắt các con còn có người mẹ ruột ta đây không? Còn không mau buông kiếm!”

Hoàng hậu vừa ra mặt, đám người đành phải thu hồi vũ khí trước, ánh mắt nhìn về phía kẻ cầm đầu Thanh Hà này.

Thanh Hà lại lớn tiếng kêu lên: “Hung thủ gì? Hành thích vua gì? Hoàng thượng băng hà rồi? Oan uổng quá! Đồ Thái tử đưa cho ta rõ ràng chỉ là vật làm người ta hôn mê, triền miên trên giường bệnh, ta có gan lớn như trời, bị người ta dùng tính mạng của cha mẹ uy hiếp cũng quả quyết không dám hành thích vua!”

Lần này ánh mắt của mọi người một lần nữa chuyển về phía Kiến Thủy Đế, phát hiện ra lồng ngực ông ta chập trùng lên xuống, vẫn còn chưa chết.

Phụ hoàng không thể chết được… ông ấy mà chết, mình sẽ hết đường chối cãi.

Thái tử tiến lên, mở hầu bao, lấy ra một viên thuốc muốn nhét vào trong miệng Kiến Thủy Đế.

“Thái tử đại ca muốn làm gì vậy?” Tế Dương vương vung tay cướp lấy viên thuốc.

Thái tử vội la lên: “Đây là thuốc viên có thể giải được trăm loại độc, truyền thuyết là cách điều chế của thần y Hoa Đà, ta mang bên mình dùng để giữ mạng. Mau mau hầu hạ phụ hoàng uống, có lẽ có thể cứu phụ hoàng.”

Thanh Hà thừa cơ kêu lên: “Các ngươi mau xem, Hoàng thượng vẫn chưa chết, chỉ là mất đi tri giác, ta cũng không có hành thích vua!”

Thái tử cả giận nói: “Tiểu tiện nhân ngậm miệng! Đừng có ngậm máu phun người!”

Thái tử tiến lên muốn đánh Thanh Hà, vẫn bị người của Tế Dương vương ngăn lại.

Thanh Hà tuyệt đối không thể chết được, nàng là nhân chứng của việc Thái tử hành thích vua. Tế Dương vương nhất định phải bảo vệ tính mạnh của nàng.

Thanh Hà quỳ trên đất, nước mắt đều đã làm nhòe lớp trang điểm, nàng run lẩy bẩy: “Thái tử điện hạ, ta đã hoàn thành nhiệm vụ, đừng giết cha mẹ của ta, cầu xin các ngài.”

Thái tử đành phải một lần nữa cầu viện mẹ: “Mẫu hậu, người biết nhi tử mà. Nhi tử sao lại làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo giết cha giết vua này chứ? Rõ ràng là tiểu tiện nhân này nói xấu nhi tử.”

Hoàng hậu vẫn tin tưởng con trai, nói với Tế Dương vương: “Mau đưa thuốc cho ta, ta tự tay đút cho phụ hoàng các con, bất kể hậu quả như thế nào, một mình ta gánh chịu! Không liên quan đến huynh đệ các con.”

Cho uống mà chết thì còn được, lỡ như cho uống mà sống thì làm sao đây? Nhưng mà không đưa cho mẹ thì chính là bất hiếu.

Tế Dương vương nghĩ ngay đến viên thuốc như trứng chim bồ câu trong tay có sức nặng ngàn vàng.

Hoàng hậu thấy con trai còn đang do dự thì khuyên nhủ: “Con phải tin tưởng ca ca của con, công chúa Thanh Hà là con cái của nữ lưu, chỉ có mười hai tuổi, không nghĩ ra được âm mưu quỷ kế cỡ này đâu, con phải thẩm vấn nó cho tốt, hỏi ra chủ mưu đứng sau màn. Hiện tại là thời điểm huynh đệ đoàn kết nhất trí, mau đưa viên thuốc cho ta.”

Thấy mẫu hậu thiên vị Thái tử đại ca, trong lòng Tế Dương vương cảm thấy khó chịu, đúng lúc Thái y chạy tới, Tế Dương vương đưa thuốc cho Thái y: “Ngươi nhanh kiểm tra xem là cái gì!”

Lại nói với Hoàng hậu: “Mẫu hậu, không phải nhi tử không tin Thái tử đại ca, mà là lo lắng có người cố ý đổi hầu bao của đại ca, đổi thuốc giải bách độc thành thuốc độc, như vậy thì Thái tử đại ca có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Mẫu thân phải kiêng kỵ cho thanh danh của Thái tử chứ. Thái y, ngươi xem xem viên thuốc này rốt cuộc là thứ gì?”

Chỉ một chữ kéo dài, Tế Dương vương là người thứ ba trong cung Trường Lạc trông mong Kiến Thủy Đế chết đi — hai người xếp hạng trước đó chính là Thanh Hà và Hà Đông.

Thái y nhìn hình dáng bi thảm thất khiếu chảy máu của Kiến Thủy Đế, dựa vào kinh nghiệm thì đã từ bỏ việc cứu giúp Hoàng đế, ông ấy cầm viên thuốc hoang mang lo sợ: “Muốn nghiệm thuốc thì cũng không khó, nhưng cần thời gian, ít nhất là hai canh giờ.”

Thái tử không đợi được, quyết tâm liều mạng, cướp được thuốc rồi hòa tan vào nước, tự mình uống ừng ực hai ngụm, sau đó trợn mắt nhìn Tế Dương vương: “Bây giờ nhị đệ yên tâm rồi chứ! Thái y, nhanh đút cho Hoàng thượng!”

Thái y vẫn không dám, bưng chén thuốc nhìn Hoàng hậu: “Thuốc… này không rõ lai lịch, vi thần không dám — “

“Để ta.” Hoàng hậu nâng nửa người trên của Kiến Thủy Đế, đút thuốc cho chồng.

Tế Dương vương thấy Thái tử đại ca cam nguyện “lấy thân thử độc”, đã chứng minh được sự trong sạch của mình, trở nên hoảng loạn trong tức thì: Làm sao đây? Đoạt vị không thành, còn trở mặt với Thái tử, kết thù oán, bất kể phụ hoàng có tỉnh lại hay không thì đều là Thái tử đại ca đăng cơ, đến lúc đó tính sổ, mình há có đường sống.

Tế Dương vương chuyển ánh mắt về phía Thanh Hà quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, vồ một cái bắt lấy cổ áo Thanh Hà, bóp cổ nàng, ông ta là người tập võ, hơi nâng nàng trên không trung dễ như trở bàn tay: “Ngươi còn nhỏ tuổi mà sao tâm địa ác độc, hạ độc giết vua, còn muốn ly gián huynh đệ chúng ta! Nói, ngươi chịu sự sai khiến của ai!”

Hai chân của Thanh Hà cách mặt đất, giống như treo ngược, chỉ cảm thấy cổ sắp đứt mất rồi, không thể thở nổi, trần nhà khắc rồng vẽ phượng trước mắt trở nên mơ hồ, nàng bất lực quơ hai tay, hai chân đạp lung tung.

Cứ như vậy mà chết đi sao? Thanh Hà không phục, mình vẫn chưa nhìn thấy phụ hoàng quay lại vị trí cũ mà!

Công chúa Hà Đông sợ đến mức quỳ gối trước mặt Tế Dương vương, ôm bắp đùi ông ta khóc ròng nói: “Ngươi buông muội ấy ra! Ngươi bóp cổ muội ấy, làm sao muội ấy nói được? Mau buông ra! Ngươi sẽ bóp chết muội ấy mất!”

Tế Dương vương buông tay, Thanh Hà từ không trung nện xuống, nửa người đập vào công chúa Hà Đông, va cho chị ấy ngã xuống.

Không khí tràn vào, Thanh Hà che cổ lớn tiếng ho khan, khuôn mặt của công chúa Hà Đông chạm đất, răng đập vỡ cằm, miệng đầy máu, hai chị em vô cùng chật vật, ngay cả sức lực đứng lên cũng không có.

Tế Dương vương rút kiếm, dừng ở cổ họng công chúa Hà Đông: “Thanh Hà, nếu như ngươi không khai, ta sẽ giết tỷ tỷ của ngươi trước, sau đó trói Thái thượng hoàng và Thái hậu ở thành Kim Dung đến, từng người một ép ngươi, xem ngươi có thể nhịn được bao lâu!”

“A!” Công chúa Hà Đông sợ chết, lớn tiếng hét lên, lực xuyên thấu quả thật muốn vượt qua gà trống báo sáng: “Thanh Hà, ngươi phải cứu ta! Nhanh khai đi! Nếu như ta chết rồi, làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Thanh Hà cảm thấy cuống họng vừa nhói vừa tê dại vừa đau giống như nuốt một bát tiêu bột, thấy Tế Dương vương muốn giết công chúa Hà Đông, nàng chịu đựng cuống họng đau đớn nói ra: “Ta khai! Là… là —”

“Là ai? Mau nói!” Kiếm của Tế Dương vương đâm rách da thịt của công chúa Hà Đông.

“Là Tề vương!” Thanh Hà kêu lên: “Là Tề vương Tư Mã Quýnh! Tề vương phái người đưa tin tức liên lạc với ta, truyền đạt ý của Tề vương, là Tề vương muốn ta làm như thế! Tề vương nói ông ta đã tập kết quân đội hai trăm ngàn ở Triều Ca, muốn đánh tới Kinh Thành Cần Vương, nếu như ta hạ độc chết Hoàng thượng, vu oan cho Thái tử, xúi giục Thái tử và Tế Dương vương tàn sát lẫn nhau, đến lúc đó rắn mất đầu, ông ta hãm thành, nhất định thế như chẻ tre, tấn công vào thành Lạc Dương.”

Việc tứ đại phiên vương tập kết quân đội Cần Vương ở Triều Ca là tuyệt mật, nhưng những nhân vật quan trọng của hoàng thất như Hoàng hậu, Thái tử còn có Tế Dương vương thì biết.

Thanh Hà nói nửa thật nửa giả, logic chặt chẽ, lời nói dối như vậy đã đủ để thật giả lẫn lộn.

Tế Dương vương hỏi: “Người đưa tin ở đâu?”

Thanh Hà chỉ vào công chúa Hà Đông: “Ngươi… ngươi thả tỷ tỷ của ta trước đã.”

Tế Dương vương thả công chúa Hà Đông, chỉa kiếm vào vị trí tim của Thanh Hà: “Ngươi cho rằng ngươi còn có tư cách bàn điều kiện với ta sao?”

Công chúa Hà Đông như một con hổ đói vồ mồi, đẩy Thanh Hà ra khỏi phía trước mũi kiếm, bắt lấy hai vai nàng điên cuồng lắc, nước bọt văng tung tóe: “Muội muội! Muội hồ đồ rồi! Đây là dẫn sói vào nhà đó muội biết không! Muội còn nhỏ như vậy, hoàn toàn không biết nhân gian hiểm ác, muội cho rằng Tề vương là người tốt lành gì? Hoàng thượng không hề động vào cha mẹ của chúng ta, Thái thượng hoàng và Thái hậu ở thành Kim Dung sống tốt đẹp, Hoàng thượng bảo đảm tỷ muội chúng ta phú quý, còn vì muội mà tổ chức tiệc sinh thần lớn, sao muội còn không biết dừng? Tế Dương vương, muội muội ta nhỏ tuổi vô tri, nó bị tiểu nhân Tề vương này lợi dụng, nó không phải là chủ mưu.”

Công chúa Hà Đông không phải đang diễn, nàng ta không có kỹ năng tốt như vậy, nàng ta thật sự tin tưởng vào chuyện ma quỷ của Thanh Hà…

Thanh Hà chỉ cảm thấy bả vai đều sắp bị công chúa Hà Đông bóp nát rồi, bị phun nước bọt đầy mặt, còn bị lắc đến choáng đầu hoa mắt.

Tế Dương vương ngại công chúa Hà Đông ồn ào, đá một cước khiến nàng ta văng ra, chỉ kiếm về phía Thanh Hà, tiếp tục ép hỏi: “Người đưa tin của Tề vương ở đâu? Còn có ai biết? Mau nói!”

Lúc này Thái y đã rót linh đan diệu dược của thần y Hoa Đà tục truyền cho Kiến Thủy Đế, không biết là thuốc có tác dụng hay là hồi quang phản chiếu, Kiến Thủy Đế mở mắt.

“Hoàng thượng tỉnh rồi!” Hoàng hậu và Thái tử cùng kêu lên.

Tế Dương vương nghe nói phụ hoàng không chết, trong lòng lập tức trầm xuống, hy vọng mất bò làm chuồng vẫn chưa muộn, ông ta thu kiếm lại, túm cổ áo của Thanh Hà kéo nàng tới trước mặt Kiến Thủy Đế tranh công: “Phụ hoàng, chính là Thanh Hà nhân lúc mời rượu để hạ độc, hại phụ hoàng thành như vậy, vừa rồi nhi tử đã thẩm vấn nàng ta, nàng ta nhận tội là bị Tề vương Tư Mã Quýnh sai khiến.”

Sắc mặt Kiến Thủy Đế xám xịt, ngay cả cục u đen trên mí mắt phải cũng ảm đạm đi không ít, ông ta chật vật nâng tay phải lên, chỉ vào Thanh Hà: “Ngươi… sói mắt trắng nuôi không thân được, cấu kết với loạn thần tặc tử… hạ độc chết trẫm!”

Búi tóc của Thanh Hà đã loạn, lớp trang điểm đã nhòe, son trên môi kéo tới khóe miệng, giống như một vệt máu của muỗi.

Nhìn sát khí trong mắt Kiến Thủy Đế, ngoài cung Trường Lạc vẫn chưa có động tĩnh của chiến tranh, Thanh Hà biết đại nạn của mình sắp tới rồi, không có duyên nhìn thấy phụ hoàng quay lại vị trí cũ.

Tế Dương vương tiến lên tranh công, Thái tử không cam lòng rớt lại phía sau, nói: “Tiểu tiện nhân này vừa bắt đầu còn nói xấu nhi tử là người làm chủ, châm ngòi ly gián, may mà mẫu hậu không mắc lừa, tin tưởng sự hiếu thảo của nhi tử, hòa tan thuốc viên mà nhi tử dùng để cứu mạng cho phụ hoàng dùng.”

Đã đến lúc này rồi, Thái tử vẫn không quên kiện cáo, nếu như tương lai ông ta đăng cơ… Tế Dương vương nắm chặt chuôi kiếm.

Hai con trai đã liệt kê từng tội trạng của Thanh Hà, Kiến Thủy Đế tức giận đến mức bỗng dưng ngồi dậy từ trên chiếu ấm, chỉ vào Thanh Hà nói: “Giết… giết nàng ta!”

Công chúa Hà Đông vừa rồi bị Tế Dương vương đá một cước trúng góc tường, đau đến mức cuộn mình giống như con tôm, nghe Kiến Thủy Đế muốn giết Thanh Hà, nàng ta lập tức nhịn đau đổi thành tư thế quỳ, dập đầu cầu xin tha thứ: “Hoàng thượng! Muội muội ta trẻ người non dạ, bị người gian lừa gạt —”

“Câm miệng!” Kiến Thủy Đế đột nhiên mặt mày hồng hào, không biết ông ta lấy sức lực đâu ra, lật ngược bàn trà: “Tỷ muội các ngươi đều là sói mắt trắng, đi chết hết đi!”

Công chúa Hà Đông cầu xin tha thứ không được, ngược lại phải chết cùng Thanh Hà, sợ đến run chân ngay lập tức, tê liệt trên mặt đất, không nói ra được một câu, cũng không khóc được.

“Nước, cho ta nước.” Kiến Thủy Đế chỉ cảm thấy cổ họng và bụng thiêu đốt đau đớn, Thái tử và Tế Dương vương tranh đoạt rót nước cho phụ hoàng, hai cái chén gần như đồng thời đặt bên môi Kiến Thủy Đế, Hoàng hậu thuận tay nhận lấy chén của Thái tử, mớm nước cho chồng.

Kiến Thủy Đế hé miệng, thế nhưng cổ họng ông ta giống như có một đôi tay vô hình bóp lấy, càng ngày càng chặt, ngay cả nuốt cũng khó khăn, phần lớn nước được đút vào chảy ra thuận theo khóe môi, long bào bị ướt một mảng lớn.

Vừa mới chật vật nuốt vào, Kiến Thủy Đế đã bắt đầu điên cuồng ho ra máu, máu tươi càng không ngừng chảy ra từ mũi, tai, thậm chí hai mắt đều trở nên đỏ ngầu, khóe mắt chảy ra hai hàng lệ máu, rất đáng sợ.

Nhìn phụ hoàng như vậy, Thái tử và Tế Dương vương đều không lo được việc giết Thanh Hà và Hà Đông, quỳ gối hai bên Kiến Thủy Đế làm con có hiếu, hô to: “Thái y, nhanh cứu Hoàng thượng!”

Thái y lắc đầu: “Loại độc này quá hung mãnh, đã không cứu được nữa.”

Cái miệng này của Thái y quả thật có độc, vừa dứt lời, Kiến Thủy Đế chợt phun ra một ngụm máu lớn, thân thể bỗng nhiên run rẩy giống như bị sét đánh, hai chân mất lực, hai tay bung ra, há hốc mồm, hai mắt trừng trừng, ngừng thở, đồng tử giãn ra.

Chết oan chết uổng, chết không nhắm mắt.

“Hoàng thượng!” Hoàng hậu phủ lên xác chết khóc lớn: “Hoàng thượng băng hà rồi!”

Tất cả mọi người quỳ xuống, cùng tiễn Hoàng thượng về trời.

Tế Dương vương đâm chết Thái y: “Nếu ngươi đã không cứu được mạng của Hoàng thượng, vậy thì đi xuống dưới hầu hạ Hoàng thượng đi.”

Thái y vô tội uổng mạng, Tế Dương vương đằng đằng sát khí, muốn giết Thanh Hà, muốn nàng chôn cùng phụ hoàng.

Hai Trung Lĩnh quân đè cánh tay Thanh Hà, ép nàng duy trì tư thế quỳ, Thanh Hà không có sức giãy giụa, chỉ cảm thấy trên cổ có một luồng hơi lạnh đánh tới, mắt thấy sắp bị Tế Dương vương chặt đầu, bỗng dưng một cái bàn trà bay tới, giống như tấm chắn mà hung hăng đập về phía Trung Lĩnh quân và Tế Dương vương.

Ba tiếng đùng đùng đùng!

Ba người cùng nhau bị bàn trà đánh bay, kiếm trong tay Tế Dương vương rơi xuống.

Lực cánh tay đáng sợ như vậy, chính là sứ giả của Nam Hung Nô tham dự tiệc sinh thần của Thanh Hà, Lưu Diệu.

Mọi người đều sợ ngây người, không nghĩ tới một người Hung Nô sẽ tham dự vào việc hoàng thất Đại Tấn phân tranh.

Từ lúc Kiến Thủy Đế trúng độc đến nay, sứ giả nước Cao Ly đã sớm tránh xa xa, trốn sang một bên, chỉ sợ tai bay vạ gió. Lưu Diệu của Nam Hung Nô vẫn luôn ở vị trí cũ, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cứ ngồi ở chỗ cũ say sưa ngon lành xem vở kịch máu chó của hoàng thất Đại Tấn.

Thanh Hà bị Tế Dương vương bóp cổ, suýt nữa ngạt thở, mày của Lưu Diệu cũng không nhăn lại chút nào, mang dáng vẻ người ngoài cuộc.

Thế nhưng khi Tế Dương vương muốn chém đầu Thanh Hà, Lưu Diệu đứng lên ngay tức thì, bàn tay lớn như quạt hương bồ vung bàn trà lên, đánh về phía Tế Dương vương một cách chuẩn xác.

Tế Dương vương bị nện đến mức não chấn động, lão được Trung Lĩnh quân nâng đỡ, xoay người nôn như điên, giống như phụ nữ bị nôn nghén.

Thái tử nổi giận: “Lưu Diệu! Ngươi muốn khơi mào chiến tranh của hai nước sao? Đây là ý của quốc chủ các ngươi sao?”

Lưu Diệu nhặt lên thanh kiếm bị rơi mất của Tế Dương vương, kéo Thanh Hà dậy: “Ta không quen nhìn một đám người bắt nạt một tiểu cô nương còn chưa trưởng thành, nhìn xem các ngươi đang làm gì vậy! Thi cốt của Hoàng đế chưa lạnh, các ngươi cũng không triệu tập quần thần chiêu cáo thiên hạ, cũng không xử lý tang sự cho Hoàng đế, trước tiên đã đóng cửa lại tự mình chém giết người mình. Tiểu cô nương người ta đang yên lành đón sinh thần, các ngươi cứ nhất định phải giết người ta.”

Thật sự là đổi trắng thay đen, điên đảo thị phi.

Đám người tức giận đến sôi lên, Thái tử chỉ vào Kiến Thủy Đế chết không nhắm mắt: “Lưu Diệu, ngươi bị mù sao? Là tiểu tiện nhân này hạ độc chết Hoàng đế, nàng ta cũng chính miệng thừa nhận rồi! Ngươi còn giảo biện thay nàng ta!”

Lưu Diệu nghe ba chữ “tiểu tiện nhân” xong, lông mày trắng đặc trưng giật giật, nếu như Thanh Hà là tiểu tiện nhân, vậy Dương Hiến Dung là gì?

Sát ý của Lưu Diệu tỏa ra, ông cười lạnh nói: “Đường đường là Thái tử Đại Tấn, mồm miệng không sạch sẽ. Chỉ cần một ngày công chúa Thanh Hà không bị phế tôn hiệu, nàng ta vẫn sẽ là công chúa của Đại Tấn. Một công chúa há có thể nói giết là giết? Hung Nô chúng ta cũng không có chuyện không quy củ như vậy.”

Thái tử chỉ vào Thanh Hà chưa tỉnh hồn: “Ta tự xử lý gia đình, chuyện không liên quan tới ngươi, tránh ra!”

Lưu Diệu không chịu: “Thái tử muốn giết công chúa Thanh Hà, không phải là không được, Chỉ cần Thái tử đăng cơ làm đế, hạ chiếu phế tôn vị công chúa, biếm làm thứ dân, sau đó dựa theo tội danh hành thích vua, ban thưởng rượu độc, lụa trắng, hoặc là chém đầu. Ta tuyệt đối sẽ không nói thêm một câu, nhưng hôm nay, Thái tử không thể nói giết là giết được.”

Tế Dương vương cuối cùng cũng nôn xong, ông ta lau vết bẩn trên miệng, nói: “Đây là nội chính của Đại Tấn, không cho phép người ngoài như ngươi chỉ trỏ, nếu như ngươi can thiệp vào nội chính của nước ta thì đừng trách Trung Lĩnh quân của ta đao hạ không giữ người. Là ngươi phá hỏng quy tắc quan hệ ngoại giao của hai nước trước, bây giờ Trung Lĩnh quân giết ngươi, vua của các ngươi cũng không thể nói gì được.”

Có em trai cầm binh quyền làm chỗ dựa, cái gọi là quyền lực chính trị phát triển từ nòng súng, trong lòng Thái tử có lực lượng, giọng nói cũng to lên: “Ta đã nghe nói ngươi là sát thần Hung Nô, võ nghệ cao cường. Thế nhưng hai tay khó địch lại bốn chân, hiện tại trong đại điện có hơn trăm Trung Lĩnh quân, trong hoàng cung có quân đội hai mươi ngàn người, ngươi thua là điều không thể nghi ngờ! Nếu như bây giờ ngươi bỏ vũ khí xuống, đừng can thiệp vào nội chính của nước ta thì ta còn có thể bỏ qua chuyện cũ, nếu như ngươi khư khư cố chấp, ta nhất định sẽ cùng diệt trừ ngươi và Thanh Hà!”

Lưu Diệu cầm kiếm ở phía trước, không chịu nhượng bộ: “Ta đã từng một mình cưỡi ngựa xông vào trong quân vạn người, trực tiếp lấy đầu của thủ lĩnh quân địch. Bây giờ trong đại điện chỉ có hơn môt trăm Trung Lĩnh quân, Thái tử điện hạ cảm thấy ta có phần thắng lớn bao nhiêu?”

Thái tử hoảng sợ, liên tục hô “Hộ giá!”

Tế Dương vương quát: “Nhanh chóng bắt lấy tên cuồng đồ và tiểu tiện nhân này! Bất kể sống chết!”

Lưu Diệu đẩy Thanh Hà về phía sau, nhóm lửa cây châm lửa rồi ném xuống đất.

Nhìn thấy một con rồng lửa bay lên trời. Mùa đông trong cung Trường Lạc trải thảm lông dê dày đặc, vừa rồi khi Lưu Diệu xem kịch đã vụng trộm làm đổ rượu xuống đất, thảm lông dê uống no rượu mạnh, vừa nhóm lửa là thế lửa nhanh chóng không thua gì dầu trong đèn.

Cung Trường Lạc treo từng dãy màn rũ xuống từ xà nhà, những tấm màn này bị thảm trải sàn làm bén lửa, cuồn cuộn bay múa trên không trung, giống như một con rồng lửa bay lên trời, thoáng chốc, mọi người chỉ lo lui về phía sau, một biển lửa ngăn cản ánh mắt, Lưu Diệu và Thanh Hà biến mất ngay trước mắt.

Lưu Diệu kéo Thanh Hà, vừa chạy vừa đá ngả bàn trà và vạc rượu, đến nơi nào cũng là ánh lửa ngút trời.

Trung Hộ quân bên ngoài cung điện thấy trong điện bốc cháy thì vội vàng mở cửa đi vào cứu hỏa.

Lưu Diệu ném trường kiếm đi, giả vờ làm dáng vẻ hoảng hốt lo sợ: “Ta là sứ giả Hung Nô! Có thích khách ám sát Hoàng thượng, còn đốt lửa khắp nơi, các ngươi nhanh đi cứu Hoàng hậu và Thái tử bọn họ đi!”

Đôi lông mày trắng kia của Lưu Diệu tượng trưng cho thân phận, Trung Hộ quân bên ngoài cũng không biết bên trong cụ thể đã xảy ra chuyện gì, tin là thật nên vội vàng sai người lấy công cụ ở tại chỗ, xúc tuyết đọng bên ngoài để dập lửa.

Lưu Diệu lừa dối qua cửa, Thanh Hà thì đỡ công chúa Hà Đông còn ngồi phịch ở góc tường: “Chúng ta đi mau, một khi lửa bị dập tắt thì chúng ta sẽ bị lộ tẩy.”

Ba người chạy ra khỏi cung Trường Lạc, chạm mặt với Phan Mỹ nhân nghe tin chạy tới, Phan Mỹ nhân thấp giọng nói: “Đi theo ta.”

Phan Mỹ nhân là nữ quan nhị phẩm của cung đình, quen thuộc với địa hình cung đình, bà mang theo ba người đi vào một loạt phòng xá chuyên nuôi các loại động vật như chim trĩ, uyên ương, chim hạc trong Hoa Lâm Viên, lấy ra mấy bộ quần áo khôi giáp lệnh bài của Trung Hộ quân từ ổ chim trĩ: “Nhanh thay đi, ta đưa mọi người xuất cung.”

Sao Lưu Côn vẫn chưa đưa cha tới?

Rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì?

Thanh Hà nóng lòng như lửa đốt, nàng thay đổi y phục, nói ra: “Tỷ tỷ đừng về phủ công chúa nữa, tỷ cứ trốn ở mật thất dưới tổ chim trĩ, đừng di chuyển, chờ tin của ta.”

Mặc kệ trước kia có quan hệ thế nào, hôm nay cung Trường Lạc kinh hồn, hai chị em thường hay bất hòa xem như đã nghĩ cách cứu nhau rồi.

Công chúa Hà Đông hỏi: “Ta trốn trong ổ chim trĩ, các ngươi thì sao?”

Thanh Hà nói: “Chúng ta còn có chuyện khác phải làm, hơn nữa mật thất này nhỏ chỉ đủ cho một người ẩn thân.”

Lúc này chân của công chúa Hà Đông đều mềm nhũn rồi, không chạy nổi nữa, còn dễ bị lộ tẩy, nàng ta không khoe khoang nữa, bò vào trong mật thất dưới tổ chim trĩ, trước khi đi vào, nàng ta ấp úng một lúc rồi nói: “Ta không biết các ngươi muốn làm gì, nhưng mà nếu như có thể thì có thể giữ một mạng của Tôn Hội không?”

Biểu hiện hôm nay của công chúa Hà Đông vượt ra khỏi dự đoán của Thanh Hà, chị gái dũng cảm thiện lương hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, nàng hỏi: “Vì sao? Không phải tỷ ghét Tôn Hội nhất sao? Tỷ còn nói một khi phụ hoàng quay lại vị trí cũ thì sẽ lập tức hòa ly với Tôn Hội mà.”

Công chúa Hà Đông thở dài: “Tôn Hội là đồ vô dụng bỏ đi. Nhưng những ngày này hắn quả thật cũng ở thành Kim Dung chăm sóc và bảo vệ cha mẹ chúng ta, tận tâm tận lực, nếu không cha mẹ của chúng ta đã sớm bị tên cẩu Hoàng đế kia giết chết rồi. Hơn nữa Tôn Hội không giống tổ phụ Tôn Thừa tướng lòng tham không đáy của hắn, hắn không có ý muốn hại người chút nào, xưa nay không ỷ thế hiếp người, hắn miễn cưỡng là người tốt đi.”

Thanh Hà nói: “Được, ta đồng ý với tỷ sẽ cố gắng. Nhưng trong lòng tỷ phải hiểu rõ. Bây giờ cục diện hỗn loạn, ta cũng không thể cam đoan có thể còn sống trở về, huống chi là tỷ phu.”

Công chúa Hà Đông gật đầu, cảm thấy hẳn là có chút hy vọng: “Ngươi cũng có bản lĩnh giết cẩu Hoàng đế còn có thể toàn thân trở ra, có thể thấy được ngươi là người có vận mệnh. Dù sao ta cũng đã xin nhờ ngươi, đã làm hết nghĩa vụ của thê tử, ta không thẹn với lương tâm là được.”

Công chúa Hà Đông trốn trong mật thất của tổ chim trĩ, Phan Mỹ nhân bên ngoài cũng đã thay đổi trang điểm, khuôn mặt của hai người phụ nữ được bôi vàng, dán râu, Lưu Diệu thì dùng bút than mang theo bên người bôi đen lông mày trắng.

Phan Mỹ nhân trở thành tiểu đầu mục của Trung Lĩnh quân, bà không chỉ có lệnh bài đầy đủ, lại còn biết mỗi canh giờ Trung Lĩnh quân đều thay đổi khẩu lệnh, đối đáp trôi chảy, khiến Thanh Hà rất kinh ngạc.

Phan Mỹ nhân một mạch qua được mấy cửa ải, lúc sắp đến cửa Đại Hạ thì cửa cung đột nhiên đóng lại, Trung Hộ quân bắt đầu phân bố phòng ngự, như gặp đại địch.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Phan Mỹ nhân hỏi.

Một tiểu tốt cuống quýt cõng một bó mũi tên, phải chạy đến trên tường thành trợ giúp, thở hồng hộc nói: “Đánh… bên ngoài đánh nhau rồi!”

Bốn người liếc nhìn nhau, chạy đến tháp đồng hồ trên tường thành nhìn ra xa, nhìn thấy thành Kim Dung ở hướng Tây Bắc có khói đen cuồn cuộn, tiếng chém giết động trời, mấy nhóm cờ xí ở đầu đường cuối ngõ tiến hành chiến đấu tàn khốc.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chuyện này phải nói từ khi Thanh Hà trang điểm vào buổi sáng.

Lại nói Tôn Hội dựa theo kế hoạch của tổ phụ là Tôn Thừa tướng, lấy cớ đình nghỉ mát của thành Kim Dung bị tuyết đọng đè sập, vắng mặt ở tiệc sinh nhật của công chúa Thanh Hà, đến thành Kim Dung đón Thái thượng hoàng.

Nhưng Thái thượng hoàng vừa rời khỏi Dương Hiến Dung là lập tức nôn nóng bất an, la hét không phối hợp, khiến cho Tôn Hội sứt đầu mẻ trán, hận không thể chuốc thuốc mê đưa Thái thượng hoàng đi.

Dương Hiến Dung từ chỗ Tôn Hội biết được kế hoạch của Tôn Tú, Thanh Hà, còn có Lưu Côn nội ứng thì lập tức hãi hùng, lo lắng Thanh Hà sẽ xảy ra chuyện, bà nói: “Ta và Thái thượng hoàng cùng nhau hồi cung, một là ta có thể chăm sóc hắn, ổn định tâm tình của hắn. Thứ hai nếu như ngươi chuốc thuốc hắn, mặc dù trên đường yên tĩnh nhưng sau khi hồi cung thì làm thế nào? Đầu óc hắn mê muội, làm sao đăng cơ được? Hạ chiếu thế nào? Ngồi cũng ngồi không vững, làm sao để phục chúng?”

Tôn Hội là người không có chủ ý, thấy Dương Hiến Dung nói có lý thì dựa theo kế hoạch mà làm, cùng mang cả Thái hậu hồi cung.

Dương Hiến Dung lấy ra một sợi dây đỏ, cùng Thái thượng hoàng chơi đan dây, cuối cùng cũng dỗ được chồng lên xe ngựa.

Thái thượng hoàng hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Dương Hiến Dung cố nén sự bối rối và lo lắng cho Thanh Hà trong lòng, cười nói: “Đi gặp Thanh Hà đó, không phải chàng nói nhớ nó sao?”

Thái thượng hoàng vui mừng, ở trên xe ngựa khoa tay múa chân.

Ở thời đại rối loạn này, Thái thượng hoàng Tư Mã Trung thân ở trung tâm vòng xoáy chưa từng cảm thấy nguy cơ, ông là người vui vẻ nhất.

Xe ngựa chạy qua cửa lớn thành Kim Dung, nghe thấy tiếng đóng cửa ầm ầm, Dương Hiến Dung nhéo mu bàn tay, đau, không phải nằm mơ.

Bà và chồng ngốc thế mà lại còn sống đi ra khỏi thành Kim Dung!

Đây là thành viên hoàng thất duy nhất còn sống đi ra khỏi thành từ nhiều năm trước tới nay.

Dương Hiến Dung ngổn ngang trăm mối cảm xúc, bà cầu xin trời xanh, hy vọng kỳ tích cũng xuất hiện trên người con gái.

Lúc xe ngựa đi ra khỏi thành Kim Dung, công chúa Thanh Hà ở bên kia cũng đã hóa trang xong, dung nhan ngây thơ mang theo lớp trang điểm không hợp với tuổi tác, ngồi xe dê chạy tới cung Trường Lạc.

Thành Kim Dung nằm ở góc Tây Bắc của hoàng cung, mặt phía Bắc là núi Mang, địa điểm vào cung gần nhất là cửa Đại Hạ, tiến vào cửa Đại Hạ chính là Hoa Lâm Viên của hoàng cung. Dựa theo kế hoạch, Lưu Côn mang theo Trung Lĩnh quân canh giữ ở cửa Đại Hạ, Tôn Hội giao Thái thượng hoàng ở cánh cổng cách đó không xa, sau đó do Lưu Côn đưa Thái thượng hoàng vào cung đăng cơ quay lại vị trí cũ.

Từ thành Kim Dung đến cửa Đại Hạ cần phải đi qua hai con phố dài là Tây Bắc và Đông Nam, nhưng vì giữ bí mật nên Tôn Hội đi hẻm nhỏ, không đi đường lớn.

Đi hẻm nhỏ, xe bò lớn không thích hợp nên đổi sang dùng xe ngựa nhẹ nhàng.

Lúc đi qua một con hẻm nhỏ, phía trước có người ngăn đường đi lại.

Tôn Hội vung roi da lên: “Cút, tránh đường!”

Thế nhưng người phía trước không nhúc nhích tí nào, Tôn Hội giận dữ, thúc ngựa tiến lên, đang muốn mắng to thì lại phát hiện ra phía trước không phải là người khác, chính là ông ngoại Tôn Tú mà hắn cực kỳ sợ hãi, cùng với Trung Hộ quân hùng mạnh do ông ngoại dẫn đầu.

“Người tới làm gì vậy?” Tôn Hội không hiểu, hắn nhanh chóng tung người xuống ngựa, hành lễ với Tôn Thừa tướng: “Tổ phụ người vẫn chưa yên tâm về con? Con mang theo hơn hai trăm hộ vệ, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ mà người nhắn nhủ, đưa “hạ lễ sinh thần” của công chúa Thanh Hà đến cửa Đại Hạ.”

“Không cần, nhiệm vụ của con dừng ở đây.” Tôn Tú nói: “Con có thể đi rồi, chuyện còn lại để ta làm.”

Tôn Hội không chịu: “Tổ phụ, qua ba cái hẻm nữa là đến rồi, người luôn mắng con làm việc đầu voi đuôi chuột, không có kiên nhẫn, con sắp phải làm nên một sự kiện lớn ảnh hưởng đến lịch sử, người có thể để con làm xong không, con cũng được lưu danh sử xanh.”

Tôn Tú không kiên nhẫn được nữa: “Dừng ở đây thôi, con cần ta nói đến lần thứ ba sao? Mau cút!”

Tôn Hội mông lung rồi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Người đột nhiên thay đổi kế hoạch?”

Thời gian khẩn cấp, Tôn Tú không muốn giải thích với thằng cháu ngốc, ông ta liếc mắt ra hiệu một cái, lệnh cho thân binh cưỡng ép đưa Tôn Hội đi.

Nhưng lúc này Tôn Hội đã không phải là Ngộ hạ A Mông (*), cảm nhận được điều không thích hợp, hắn lập tức nhảy lên lưng ngựa, chạy về phe cánh của mình: “Các ngươi muốn làm gì?”

(*) Ngộ hạ A Mông(吴下阿蒙): tướng Lữ Mông nước Ngô (thời tam quốc), chỉ người có học thức thấp.

Thân binh không giải thích, tiếp tục đuổi theo.

Tôn Thừa tướng lạnh lùng nhìn hai trăm tên hộ vệ dưới tay Tôn Hội: “Các ngươi bưng bát của ai, ăn cơm của ai, trong lòng không tự biết rõ sao? Còn không mau bắt lấy! Chặn miệng nó bắt lại!”

Tôn Hội nhìn thủ hạ phản chiến, không kịp chất vấn ông nội, hắn cảm thấy có liên quan đến Thái thượng hoàng và Thái hậu ở trong xe, với cái vẻ mặt này của ông ngoại, kẻ đến không thiện nha!

Cứu Thái hậu quan trọng hơn!

Tôn Hội dứt khoát nhảy từ lưng ngựa lên xe ngựa, đá người đánh xe bay ra ngoài, vung roi lên: “Đi!”

Xe ngựa giống như con cá chạch, ngoặt vào một cái hẻm nhỏ ở phía Đông.

Tôn Hội điều khiển xe, còn một đường làm gậy trúc hai bên đường, thịt khô phơi nắng rơi vãi đầy đường, tạo ra chướng ngại cho truy binh phía sau.

Trong xe, Dương Hiến Dung cảm thấy sự khác thường, đi ra hỏi Tôn Hội: “Nữ tế tốt, xảy ra chuyện gì vậy?”

Nghe được một tiếng “Nữ tế tốt”, đây là sự tán thành đối với mình đó! Tôn Hội lập tức cảm thấy mình không thèm đếm xỉa đến điều gì là đúng: “Con cũng không biết, con chỉ cảm thấy tổ phụ có vấn đề, ông ấy đột nhiên thay đổi kế hoạch, còn không thương lượng với con, còn muốn trói con lại, Thái hậu nhanh vào trong xe trốn kỹ đi, dưới chỗ ngồi có mấy bộ giáp, người nhanh mặc vào, nhớ đội mũ sắt lên!”

Trong lòng Dương Hiến Dung căng thẳng, bà đóng chặt cửa sổ khoang xe, trước tiên là mặc khôi giáp cho chồng ngốc trước, sau đó mới đến lượt mình.

Thái thượng hoàng cảm nhận được sự khẩn trương của vợ, hỏi: “Dung Nhi, xảy ra chuyện gì vậy?”

Dương Hiến Dung dỗ dành nói: “Không có việc gì, chúng ta cùng Tôn Hội chơi trốn tìm, chàng mau trốn dưới chỗ ngồi đi, đừng lên tiếng, Tôn Hội quỷ kế đa đoan, hắn sẽ cố ý ở bên ngoài làm ra chút động tĩnh hù dọa chàng, chàng đừng mắc lừa, chỉ cần chàng luôn trốn ở đây không ra thì chàng sẽ thắng.”

Thái thượng hoàng vội vàng trốn dưới chỗ ngồi, chôn đầu vào giữa đầu gối.

Dương Hiến Dung nhét hai cục bông vào tai Thái thượng hoàng, sợ ông nghe thấy âm thanh bị dọa sợ.

Tôn Hội điều khiển xe ngựa chạy nhanh như bay, ỷ vào việc quen thuộc địa hình mà xuyên thẳng qua trong ngõ hẻm, thoát khỏi truy binh.

Thế nhưng không có tác dụng, bốn mươi ngàn Trung Hộ quân của Tôn Tú không phải là người ăn chay, vào lúc Tôn Tú sắp chạy trốn tới đường cái, xe ngựa bị Trung Hộ quân vây quanh, chặn ở giữa tiến không được lùi không xong.

Tôn Hội rút kiếm: “Nếu như các ngươi muốn động đến bọn họ thì bước qua thi thể ta trước đã!”

Hổ dữ không ăn thịt con, Tôn Tú không muốn làm cháu trai bị thương, ông ta vung tay lên: “Lên, bắt sống nó, người trong xe ngựa, giết.”

Thế mà lại muốn giết Thái thượng hoàng và Dương Hiến Dung!

Tôn Hội cuống lên, nếu như giết Thái thượng hoàng thì hắn hoàn toàn không thấy sao cả, nhưng nếu như giết Dương Hiến Dung, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý!

Tôn Hội vừa vung kiếm phản kháng vừa kêu lên: “Tổ phụ! Biểu tỷ còn ở trên ngựa! Tỷ ấy là ngoại tôn nữ ruột của người mà! Vì sao người muốn giết tỷ ấy! Người giết Thái thượng hoàng thì kế hoạch của chúng ta chẳng phải là thất bại à?”

Tôn Tú cười ha ha nói: “Sáu mươi ngàn quân phòng thủ làm sao chống đỡ được đại quân Cần Vương hai trăm ngàn người? Lấy trứng chọi đá, Hoàng đế bây giờ đã sớm không trông cậy được nữa, ta đã sớm định ra minh ước với Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh đến Cần Vương. Chỉ cần diệt trừ Thái thượng hoàng và Thái hậu, bố trí kỹ càng đổ oan tất cả cho Kiến Thủy Đế. Thanh Hà ở trong cung đã thay ta giết Kiến Thủy Đế, hai người cùng chết, không có chứng cứ. Sau đó ta giành công lao giết Kiến Thủy Đế báo thù cho Thái thượng hoàng và Thái hậu, mở cửa thành nghênh đón Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh, từ nay về sau hắn làm Hoàng đế, ta vẫn là Tể tướng, Tể tướng hai triều, Tôn gia chúng ta mãi mãi hưởng phú quý. Tôn tử ngoan, con nghe lời, tương lai Tôn gia chúng ta nhất định sẽ bước vào sĩ tộc, người khác đừng hòng khinh thường chúng ta nữa.”

Giống như năm đó Tôn Tú mượn đao giết người, lợi dụng tiên Hoàng hậu Giả Nam Phong giết Mẫn Hoài Thái tử, sau đó lấy cớ “phụ tá chính nghĩa” đưa Giả Nam Phong đến thành Kim Dung rồi hạ độc chết. Tôn Tú chính là lợi dụng Thanh Hà giết Kiến Thủy Đế, lợi dụng danh nghĩa Kiến Thủy Đế giết Thái thượng hoàng và Thái hậu, chơi chiêu mượn đao giết người cao cấp hơn!

Tôn Hội không nghĩ tới tổ phụ sẽ ác độc như thế, vì nâng cao môn đình mà không chỉ không buông tha cho cháu ngoại ruột là Dương Hiến Dung, ngay cả cháu cố là công chúa Thanh Hà cũng là đồ tế của ông ta dành cho quyền thế!

Quả thật là mất trí!

Tôn Hội vung kiếm xua đuổi binh sĩ giống như châu chấu, có hai tên lính đã leo lên nóc xe ngựa, muốn xốc nóc xe lên ám sát Thái thượng hoàng và Thái hậu.

Người của Trung Hộ quân quá nhiều, Tôn Hội bị người ta kéo cổ chân, mất đi sự thăng bằng, ngã xuống từ trên càng xe, bị tước vũ trang ngay lập tức, trói chặt hai tay.

Binh sĩ dùng chân đạp cửa xe ngựa.

Đùng đùng đùng!

Trong tai Thái thượng hoàng nhét bông, không nghe thấy, ông vẫn ở bên dưới chỗ ngồi ôm đầu gối cười ngớ ngẩn.

Dương Hiến Dung nhìn nụ cười ngây thơ của chồng, cảm thấy khổ sở, đại nạn sắp tới, bà không ngại sống chết nhưng bà lo cho Thanh Hà.

Dương Hiến Dung quỳ xuống, cầu nguyện lần sau cùng trong cuộc đời: “Ông trời ơi, đời này của con gặp phải tai bay vạ gió, chết ở đầu đường, nếu như trong số mệnh còn số tuổi thọ sót lại, xin đưa tuổi thọ của con cho Thanh Hà. Là con có lỗi với con bé, là con nhất thời tham lam, sợ nhi tử ruột chết trong cuộc đấu tranh cung đình, biến thành Mẫn Hoài Thái tử thứ hai nên cưỡng ép thay đổi số mệnh cho nhi tử, đổi nhi tử thành nữ nhi, cho rằng là công chúa thì sẽ có thể sống sót trong cung đình, giống như công chúa Hà Đông, dù cho mẹ có chết thì cũng có thể sinh tồn được.”

“Con sai rồi, sự ích kỷ của con đã hại Thanh Hà, nó vốn nên là nữ nhi thế gia an nhàn cả đời, đời này lại phải chịu tai họa vốn không thuộc về nó. Cầu ông trời phù hộ, đưa tuổi thọ của con cho nó —”

Dương Hiến Dung không hề biết, vào giờ phút này, trong cung Trường Lạc, Thanh Hà bị hai Trung Lĩnh quân đè cánh tay, ép quỳ xuống, rướn cổ lên chờ Tế Dương vương chém đầu.

Vèo vèo!

Một đợt mũi tên như giông tố khiến cho tiếng đạp cửa im bặt đi, cũng đã cắt ngang lời cầu nguyện của Dương Hiến Dung.

Khoang xe bỗng dưng lật lại trên mặt đất, Thái thượng hoàng trốn dưới chỗ ngồi ôm đầu gối vẫn tốt, không bị thương, Dương Hiến Dung bị đập đầu đến choáng váng.

Bà nghe thấy bên ngoài có tiếng gió táp xuyên thẳng qua cùng với tiếng kêu thảm thiết của Trung Hộ quân.

Là có người tới cứu chúng ta, hay là đến cướp đầu người?

Sau trận mũi tên như gió táp mưa rào, Tôn Tú bị tổn thất nặng nề, gần nghìn người chết thành một mảng lớn.

Tôn Tú định thần nhìn lại, người tới lại là Kê Hầu trung Kê Thiệu và Chiêm sự của Thái tử, Lưu Côn!

Tôn Tú quả thật tức điên lên.

Mình biết ngay Kê Hầu trung là một tên yêu nghiệt họa nước! Hắn mê hoặc quân vương, quấy nhiễu triều chính đến rối loạn, chắc chắn hắn và Lưu Côn đã sớm ngầm cấu kết rồi!

Vậy mà hôn quân kia vẫn luôn tin tưởng hắn, lợi dụng hắn để kiềm chế mình.

Thật ra trong lòng hắn luôn hướng về Thái thượng hoàng ngốc. Hôn quân à hôn quân, chà bóng cái mắt chó của ngươi nhìn cho kỹ đi, Kê Hầu trung của ngươi lại mạo hiểm tới cứu một tên ngu, cũng không chịu dốc sức cho ngươi, ha ha!

Kê Hầu trung và Lưu Côn dẫn Trung Lĩnh quân trong hoàng cung, bắn tên về phía bọn họ.

Hóa ra Kê Hầu trung kiêng kỵ “tiền án” từng “mượn đao giết người” không giữ chữ tín của Tôn Tú, không yên lòng để Tôn Hội hộ tống Thái thượng hoàng nên dứt khoát cùng Lưu Côn nghênh đón ở giữa đường, kết quả lại phát hiện ra Tôn Tú quả nhiên không hề có nguyên tắc, lặp lại chiêu cũ, lại chơi trò mượn đao giết người, thế mà lại muốn giết Thái thượng hoàng và Thái hậu!

Kê Hầu trung và Lưu Côn quả quyết ra lệnh cho Trung Lĩnh quân bắn tên.

Ngựa của chiếc xe đã bị bắn chết ngã xuống đất, kéo theo xe ngựa cũng bị lật, có điều cửa xe đóng chặt, Thái thượng hoàng và Thái hậu ở bên trong hẳn là không có việc gì.

Địch nhiều ta ít, Tôn Tú rút lui tức thì dưới sự yểm trợ của tấm chắn, không dám tham chiến.

Dương Hiến Dung ôm Thái thượng hoàng bị dọa hoảng sợ, khẽ vỗ lưng ông an ủi, bà nghe thấy có người đi đến lật chiếc xe ngựa bị đổ xuống, dùng chân đạp cửa xe ra.

Dương Hiến Dung theo bản năng dùng thân thể chặn cửa lại, dù cho lập tức chết đi thì cũng muốn che chở cho Thái thượng hoàng.

Trong tai của Thái thượng hoàng còn nhét bông, không nghe thấy tiếng nhưng lúc này mặt của ông hướng về phía cửa, cho nên ông nhìn thấy người đạp cửa.

Thái thượng hoàng lộ ra biểu cảm mừng rỡ, hô to một tiếng, ông đẩy Dương Hiến Dung ra rồi ôm chặt lấy eo người đến: “Kê tiến sĩ! Ngươi cuối cùng cũng đến thăm ta rồi! Ta biết mà, ta biết ngươi không có quên ta, ngươi nhất định sẽ tới với ta!”

Chính là Kê Hầu trung Kê Thiệu. Lúc Thái thượng hoàng còn là Thái tử thì Kê Thiệu chính là thầy giáo của Thái tử.

Dương Hiến Dung nhìn thấy Kê Hầu trung, lại trông thấy Lưu Côn thì lập tức có hy vọng: “Chúng ta nhanh tiến cung, Thanh Hà gặp nguy hiểm!”

Giờ phút này, ở cung Trường Lạc, Lưu Diệu đã ra tay cứu Thanh Hà, đang đốt lửa khắp nơi để chạy trốn.

Lúc này một âm thanh vang lên từ trong đống thi thể: “Nhạc mẫu đại nhân cứu mạng! Nhanh đưa con đi!”

Là tiếng của Tôn Hội!

Vừa rồi mũi tên như châu chấu, Tôn Hội bị trói hai tay lại, dứt khoát nằm vật xuống chờ chết, nào có thể đoán được hắn trong họa có phúc, từng dãy thi thể ngã xuống đất trở thành tấm chắn bằng thịt của hắn, tránh thoát kiếp nạn.

Kê Hầu trung sai người bới Tôn Hội ra từ trong đống xác chết.

Dương Hiến Dung cầu tình cho Tôn Hội: “Tuy hắn là cháu của Tôn Tú nhưng vừa rồi may mà có hắn vì việc nước quên tình nhà, liều mình cứu giúp, ta và Thái thượng hoàng mới có thể sống được. Cầu xin các ngươi tha cho hắn.”

Thái thượng hoàng cũng ngốc nghếch cười ngây ngốc với Tôn Hội: “Nữ tế của ta, nữ tế tốt.”

Kê Hầu trung cởi trói cho Tôn Hội: “Ngươi đi đi.”

Tôn Hội lắc đầu: “Ta đã bị gia tộc từ bỏ rồi, ta muốn đi theo Thái hậu… và Thái thượng hoàng.”

Lưu Côn đưa cho Tôn Hội một bộ khiên và binh khí: “Tổ phụ của ngươi là gian thần, ngươi là anh hùng.”

Tôn Hội cứ như vậy mà thay đổi lập trường, gia nhập “trại địch”.

Đám người nhanh chóng chạy tới hoàng cung, chỉ có kịp thời đưa Thái thượng hoàng quay về vị trí cũ thì mới có thể cứu công chúa Thanh Hà.

Lúc này Thái thượng hoàng và Thái hậu đều mặc khôi giáp, đội mũ giáp, vừa vặn có thể giả làm Trung Lĩnh quân lừa dối qua ải.

Xa cách gặp lại, Thái thượng hoàng nhất định phải ngồi chung xe ngựa với Kê Hầu trung, vì để ổn định cảm xúc của Thái thượng hoàng, Kê Thiệu đành phải đồng ý.

Lưu Côn vốn muốn đỡ Dương Hiến Dung lên ngựa, ông nắm dây cương bước nhanh đi vội, không ngờ tiên nữ Dương Hiến Dung này thế mà lại biết cưỡi ngựa, hơn nữa kỹ thuật cưỡi ngựa cũng không tệ lắm. Lưu Côn đầu tiên là bị mỹ mạo của Thái hậu làm cho kinh ngạc, sau đó bị kỹ thuật cưỡi ngựa khiến cho chấn động, ông giống như mộng du, thúc ngựa đi theo phía sau.

Lúc đội ngũ đi đến đường Đông thì chuyển hướng đi.

Tôn Tú mang theo bốn mươi ngàn Trung Hộ quân được triệu tập khẩn cấp dọn dẹp đường, cùng đối nghịch với đoàn người Kê Thiệu và Lưu Côn.

Kê Hầu trung và Lưu Côn chỉ có hơn hai ngàn Trung Lĩnh quân, Tôn Tú lập tức trở mình.

Kê Hầu trung nói với Lưu Côn: “Nơi này rất gần cửa Đại Hạ, không đến hai ngàn bước, ta mang theo hai trăm tử sĩ ở nơi này kiềm chế Tôn Tú, ngươi phụ trách mang theo những người còn lại với Thái thượng hoàng và Thái hậu phá vòng vây. Chỉ cần đến cửa Đại Hạ, đưa quân bài của Trung Lĩnh quân ra là các ngươi có thể vào cung. Vào cung rồi thì các ngươi sẽ an toàn, hoàng cung có Trung Lĩnh quân đóng giữ, Trung Hộ quân của Tôn Tú không đánh vào được.”

Lưu Côn nói: “Hai trăm địch bốn mươi ngàn? Chắc chắn ngươi sẽ chết. Tôn Tú ghét ngươi như vậy, lão tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Kê Hầu trung cười nói: “Chỉ cần ngươi có thể trợ giúp Thái thượng hoàng quay lại vị trí cũ thì ta chết có ý nghĩa, đi mau.”

Thái thượng hoàng không chịu, níu lấy quần áo của Kê Hầu trung không buông tay, Dương Hiến Dung dỗ ông: “Thanh Hà ở trong cung chờ chàng, Kê Hầu trung làm việc xong sẽ về cung tìm Bệ hạ.”

Thái thượng hoàng chỉ vào Trung Hộ quân đằng đằng sát khí của Tôn Tú: “Bọn họ đang làm gì vậy?”

“Chơi trốn tìm.” Nụ cười của Kê Hầu trung ung dung, ông dùng một tấm vải che kín mắt của Thái thượng hoàng, để tránh bị kích thích: “Bọn họ nhiều người quá, chỉ có Bệ hạ và Thái hậu vào trong cung trốn thì bọn họ mới không tìm được hai người. Bệ hạ phải cố gắng trốn đi, tuyệt đối đừng thua nha.”

Việc này không nên chậm trễ, Lưu Côn bọc Thái hậu và Thái thượng hoàng cưỡi cùng một con ngựa ở giữa, mang binh phá vòng vây, Kê Hầu trung rút kiếm phóng tới trận doanh của Tôn Tú.

Hai bên giao chiến, binh mã của Tôn Tú quá nhiều, bước chân phá vòng vây của Lưu Côn dần dần chậm lại.

Vào lúc Trung Lĩnh quân của Kê Thiệu và Lưu Côn sắp bị Trung Hộ quân nuốt mất thì lính liên lạc của Tôn Tú đến báo, nói quân ta bị bao vây tứ phía, tổn thất nặng nề.

Tôn Tú kinh hãi: Đây lại là thế lực nào? Chẳng lẽ là binh của sĩ tộc? Sĩ tộc muốn thay đổi lập trường đứng nhìn sao?

Lúc đang suy nghĩ thì ở phía sau có một cái cờ xí bay tới, thế mà lại là Cần Vương!

Vương Duyệt và Tuân Hoán dẫn đội quân kỵ binh tinh nhuệ của Tề vương Tư Mã Quýnh, vội vàng đuổi tới thành Lạc Dương, càn quét về phía Trung Hộ quân của Tôn Tú!

Thoáng chốc, ba quân giao chiến, giết đến trời đất mù mịt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK