Mục lục
ĐẠI TẤN ĐẸP ĐẾN NHƯỜNG ẤY
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Dứa

Beta: Hoàng Lan

Trên thực tế, khi Vĩnh Gia Đế và Lương Hoàng hậu bí mật chạy trốn vào lúc nửa đêm, Si Giám – người phụ trách bảo vệ cung Hoằng Huấn cũng đã phát hiện, hắn coi như không biết, đợi Vĩnh Gia Đế và toàn bộ đám hộ vệ rời khỏi hoàng cung, hắn chạy ngay tới Hoa Lâm Viên, buộc hai con ngựa được Phan Mỹ nhân giấu đi vào xe ngựa, sau đó vội vàng đánh xe ngựa đi đón đoàn người Dương Hoàng hậu rời cung.

Để giấu hai con ngựa, Phan Mỹ nhân đã nhẫn tâm cho chúng uống thuốc câm, nếu không, hai con ngựa cũng sẽ bị Vĩnh Gia Đế cướp mất.

Trong hai năm qua, Si Giám bị tước bỏ chức vụ, chỉ còn lại mười mấy hộ vệ thân tín bảo vệ chặt chẽ cung Hoằng Huấn, bọn họ đánh không lại hộ vệ của Vĩnh Gia Đế, vậy nên chỉ có thể chờ Hoàng đế bỏ trốn, bọn họ mới có thể tìm thấy cơ hội ra ngoài.

Dương Hiến Dung đã sớm trả tự do cho tất cả cung nhân ở cung Hoằng Huấn, phân phát hết tài vật cho bọn họ, dặn bọn họ đến Giang Nam lánh nạn.

Vĩnh Gia Đế và Lương Hoàng hậu chỉ ước bớt đi vài miệng ăn của cung nhân, nên cũng đồng ý thả bọn họ đi —— chỉ là không chịu buông tha cho mẹ con Dương Hiến Dung và Thanh Hà.

Mấy ngày nay, nhóm người Dương Hiến Dung đều tự mình giải quyết vấn đề cơm canh, không có người hầu hạ.

Trong xe ngựa có năm người phụ nữ, bao hồm Dương Hiến Dung, Thanh Hà, Hà Đông, Phan Mỹ nhân và Tào Thục, Si Giám đánh xe, mười ba hộ vệ không có ngựa, chạy chậm theo sau.

Vĩnh Gia Đế đi cổng Nam Dịch, Si Giám sẽ ra ngoài từ cổng Bắc Dịch, đi theo phương hướng ngược lại.

Vừa ra khỏi cung, còn chưa kịp đi hết một con phố, cổng của khu phố đã bị ai đó đóng lại, một nhóm cướp cầm binh khí đòi đánh đòi giết, Si Giám thấy đối phương thế tới rào rạt, bên ta khó lòng địch lại, con đường phía trước lại bị cửa trong chặn lại, không có cách nào xông vào, chỉ đành phải quay đầu ngựa, chạy sang hướng khác.

Chạy tới chạy lui, tứ phía đều có đánh cướp, mà đội thị vệ của Si Giám đã chết mất ba người, chỉ còn lại có mười người.

Si Giám không còn cách nào khác, đành phải điều khiển xe ngựa quay về, đúng lúc gặp phải nhóm người Vĩnh Gia Đế vừa trốn trở lại hoàng cung.

Vĩnh Gia Đế vô cùng tức giận: Hai mẹ con này đúng là hai con sói mắt trắng, hóa ra vẫn còn điều giấu diếm!

Nhưng lúc này, bọn cướp đã xông vào từ cửa cung đang mở, Vĩnh Gia Đế chỉ có thể tạm thời kìm nén thù hận, chỉ huy thị vệ đánh đuổi bọn cướp.

Si Giám liên thủ cùng thị vệ hoàng thất, đẩy lùi bọn cướp, đóng chặt cửa cung.

Tường bao của hoàng cung rất cao, đám ô hợp như bọn cướp không có công cụ tấn công thành, nên căn bản không tiến vào được, bọn họ tạm thời an toàn.

Vĩnh Gia Đế lệnh cho thị vệ cướp xe ngựa, tức giận trở về điện Tử Quang.

Hiện tại đường lui cuối cùng cũng không còn, đám người Dương Hiến Dung trở lại cung Hoằng Huấn, suy nghĩ biện pháp khác.

Công chúa Hà Đông lấy ra một lọ thuốc, đặt mạnh xuống bàn: “Ta đã nói từ sớm là ta không muốn trốn, cứ chết ở nơi này đi, các ngươi lại nhất quyết muốn ta còn sống để gặp lại Tôn Hội và A Đồn, lôi kéo ta cùng bỏ trốn. Hiện tại thì tốt rồi, không còn ngựa, cơ hội cuối cùng cũng tan biến rồi, ta thấy các ngươi vẫn nên dùng cách của ta, “đi” cùng nhau thôi, số thuốc này đủ cho tất cả chúng ta, đảm bảo không có một chút đau khổ nào, trước khi chết châm một mồi lửa, dọn dẹp sạch sẽ, để tránh bị người Hung Nô làm nhục.”

Công chúa Hà Đông một lòng muốn chết.

Si Giám nói: “Công chúa chớ có bi quan như thế, Cẩu Si chạy trốn, còn có đại tướng quân Lưu Côn, thần vẫn luôn tin tưởng vào nhân phẩm và thực lực của đại tướng quân, ông ấy sẽ trở về cứu giá.”

Lưu Côn văn kê khởi vũ quả thật rất trung thành và tận tâm, nhưng quân đội của ông bị giữ chân chặt chẽ, ngoài tầm tay với.

Tào Thục nói: “Công chúa tự đi đi, ta phải đợi tin tức của Vương Duyệt, không đến giây phút cuối cùng, ta sẽ không từ bỏ.”

Nghe thấy Tào Thục nhắc đến Vương Duyệt, trái tim Thanh Hà như là bị đào rỗng, trước đó nhận được tin tức toàn quân bị tiêu diệt, không còn người sống, Vương Duyệt và Tuân Hoán… Thanh Hà đột nhiên lắc đầu, cố gắng xua đuổi ý nghĩ tồi tệ này ra ngoài: “Muội giống Kỷ Khâu Tử phu nhân, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Chết không đáng sợ, sống được mới khó, muội sẽ không từ bỏ.”

Dương Hiến Dung im lặng mở lọ thuốc ra.

Thanh Hà vội vàng ngăn cản: “Mẫu hậu!”

Dương Hiến Dung đổ thuốc trong bình ra, hỏi Hà Đông: “Mấy viên là đủ?”

Công chúa Hà Đông nói: “Một viên mất mạng.”

Dương Hiến Dung phân chia thuốc, mỗi người một viên, còn lại đưa hết cho Si Giám.

Si Giám lắc đầu: “Chúng thần là binh sĩ, sẽ không tự sát, chỉ biết chiến đấu đến giọt máu cuối cùng.”

Dương Hiến Dung nói: “Sử dụng nó vào thời khắc cuối cùng, trước đó, hãy sống cho ta.”

Các bức tường thành Lạc Dương và tường cao của hoàng cung vẫn có thể trì hoãn thêm một khoảng thời gian.

Bởi vì trên tường thành không có một người bảo vệ nào, Hô Diên Yến – người đầu tiên đến thành Lạc Dương dùng búa công phá cổng thành ngay tức khắc, thật sự hơn hai mươi nghìn quân như đi qua chỗ không người, tiến quân thần tốc.

Tuy nhiên, Hô Diên Yến nhanh chóng phát hiện, hắn ta đã cướp được một tòa thành chết, kẻ có tiền về cơ bản đều đã bỏ chạy, trộm cướp trong thành còn nhiều hơn thường dân.

Đại quân của Hô Diên Yến cướp tới cướp lui, những thứ bọn họ cướp được thật sự rất có hạn.

Làm sao bây giờ?

Hô Diên Yến chỉ kiếm về phía hoàng cung: “Các huynh đệ, xông lên! Hoàng cung là minh châu của Lạc Dương, nơi đó chứa đầy vàng bạc châu báu, nghe nói ngay cả bồn cầu và chậu của Hoàng đế cũng bằng vàng!”

Quân đội của Hô Diên Yến cách hoàng cung ngày càng gần.

Điện Tử Quang.

Vĩnh Gia Đế nóng lòng như lửa đốt, ta thật xui xẻo mà, Đại Tấn không diệt vong trong tay kẻ ngốc, vì sao vừa tới tay ta lại diệt vong?

Chẳng lẽ ta còn không bằng một kẻ ngốc?

Vĩnh Gia Đế ngồi trên long ỷ, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý tưởng: “Đi, đi lên tường thành.”

Vĩnh Gia Đế chạy đến cổng Tây Minh, leo lên tường thành, lúc này, quân đội của Hô Diên Yến vừa bày xong trận, bọn họ muốn dùng búa công phá cửa cung.

Vĩnh Gia Đế lớn tiếng kêu lên: “Trẫm là Hoàng đế Đại Tấn! Vị anh hùng hôm nay tới thăm? Sao không ra mặt nói vài câu?”

Hô Diên Yến nâng tay phải: “Dừng! Hoàng đế Đại Tấn, ta là Đại tướng quân Hô Diên Yến của Hán quốc, ngươi muốn nói chuyện gì?”

Vĩnh Gia Đế nói: “Trẫm muốn bàn bạc với Tướng quân về tình bạn tốt giữa hai nước Tần Tấn, gả công chúa cho Đại tướng quân. Trẫm hoàn toàn không có yêu cầu gì khấc, chỉ muốn giữ lại tánh mạng, các ngươi cũng có thể chiếm lấy hoàng cung này.”

Hô Diên Yến nói: “Hoàng đế Đại Tấn, ngươi chớ có gạt ta, ngay cả râu ngươi còn không có, lấy đâu ra công chúa?”

Vĩnh Gia Đế nói: “Mặc dù trẫm chưa có con nối dõi, nhưng tiên đế thì có, trong cung có công chúa Thanh Hà, nữ nhi của chính cung Dương Hoàng hậu, huyết thống tôn quý, cả tài học lẫn sắc đẹp đều là cực phẩm nhân gian.”

Hô Diên Yến im lặng một lát, thuộc hạ vội vàng nói: “Đại tướng quân chớ có trúng này mỹ nhân kế của cẩu Hoàng đế, chúng ta xông vào, công chúa tài vật nào mà không có? Vì sao phải làm con rể Đại Tấn?”

Hô Diên Yến thấp giọng nói: “Ta thấy cẩu Hoàng đế còn mấy trăm thị vệ, bọn họ cầm cung tiễn, canh giữ trên tường thành của hoàng cung, chúng ta muốn công thành sẽ không giống dễ dàng như cổng thành Lạc Dương, đây không phải cổng thành trống, một số huynh đệ nhất định sẽ bị thương và tử vong, nếu ta tiếp nhận điều kiện cưới công chúa —— không phải cưới thật, chỉ nhân lúc cẩu Hoàng đế gả công chúa, ta sẽ lừa gạt hắn mở cửa cung, lúc đó chúng ta sẽ xông vào, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

Thuộc hạ giơ ngón cái lên: “Tướng quân anh minh, thuộc hạ bội phục.”

Hô Diên Yến nói: “Được! Ta cũng muốn nếm thử hương vị của công chúa con của chính cung Hoàng Hậu Đại Tấn!”

Vĩnh Gia Đế vui mừng khôn xiết, tối nay Đại Tấn chắc chắn sẽ diệt vong, nhưng hắn vẫn muốn sống, chỉ cần còn sống, đợi quân đội của Lưu Côn đến cứu giá, hắn sẽ có cơ hội.

Vĩnh Gia Đế ra lệnh cho thuộc hạ: “Đến cung Hoằng Huấn đưa công chúa Thanh Hà đến điện Tử Quang, dặn Hoàng hậu mặc giá y (*) cho nàng, chuẩn bị của hồi môn, gả thấp cho tướng quân Hô Diên Yến.”

(*): Váy cưới

Thuộc hạ nghe lệnh, đang định xuống lầu, bất chợt nhìn thấy một đội người ngựa đuổi tới, bao vây đội quân của Hô Diên Yến!

Chính là Vương Di, một đại tướng khác của Hán quốc!

Vương Di họ Vương, nhưng không có chút quan hệ nào với Lang Gia Vương thị, hắn là người Trung Nguyên của Đại Tấn, vốn cũng là con cái của quan viên, nhưng trẻ tuổi hiếu chiến, tự xưng là hiệp sĩ giang hồ, sau này gia đình sa sút, dứt khoát làm thổ phỉ, cướp bóc khắp nơi, sau đó bị quân tiêu diệt thổ phỉ của Đại Tấn đuổi tới tây bắc, đầu quân cho người Hung Nô thành lập Hán quốc.

Vương Di dựa vào chiến công để lập nghiệp, hắn xuất thân từ thổ phỉ, vậy nên mặc dù là người Trung Nguyên Đại Tấn, nhưng lại thù hận tổ quốc sâu sắc, một lòng muốn trả thù Đại Tấn, máu lạnh vô tình, có thể so sánh với Thạch Lặc, một nô lệ xuất thân từ tộc Yết.

Vương Di là thổ phỉ, lên làm tướng quân vẫn không đổi được thói quen đánh cướp của thổ phỉ, lúc này hắn tới chậm một bước, phát hiện trong thành Lạc Dương, những thứ có thể cướp đều bị Hô Diên Yến cướp đoạt!

Có tức hay không? Tức chết rồi!

Vì thế Vương Di dứt khoát bao vây Hô Diên Yến: “Để đồ ở lại, nếu không thì để đầu người ở lại, ngươi chọn một thứ đi.”

Hô Diên Yến là quý tộc Hung Nô, nhưng hắn ta rất sợ loại điên cuồng như Vương Di.

Chính là loại thổ phỉ không nói đạo lý, không có tôn ti, thậm chí còn không có khái niệm trên dưới, hắn chỉ muốn trở thành quan lớn, kiếm nhiều tiền. Không, là cướp thật nhiều tiền.

Đó là phiên bản PLUS của thổ phỉ.

Hô Diên Yến sợ sệt tức thì, lệnh cho binh lính buông của cải xuống, nói với Vương Di: “Huynh đệ ta không thể đi không chuyến này, giữ lại một nửa, được không?”

Hô Diên Yến giơ một bàn tay lên, vươn ra năm ngón tay, tỏ vẻ chúng ta chia năm năm.

Vương Di giơ tay phải lên, Hô Diên Yến cho rằng hắn đồng ý, hai người vỗ tay thành giao, hắn ta vội vàng vươn tay phải ra đón.

Bốp!

Hai người vỗ tay, sau đó Vương Di dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai túm chặt tay Hô Diên Yến, rắc rắc hai tiếng, cứ thế bẻ gãy hai ngón tay của Hô Diên Yến!

Vương Di nói: “Ta bảy ngươi ba, có đồng ý không?”

Tay đứt ruột xót, Hô Diên Yến nhịn đau nói: “Đồng ý.”

Nếu không đồng ý, có lẽ ngay cả mạng cũng không còn, Vương Di này chính là kẻ điên!

Hô Diên Yến lệnh cho thuộc hạ bỏ bảy phần của cải xuống, tuyên bố rút lui, nhường vị trí cho Vương Di.

Vương Di nhận được bảy phần tài sản của Hô Diên Yến, nhưng hắn vẫn không thỏa mãn, chỉ huy đại quân tấn công hoàng cung.

Vĩnh Gia Đế lặp lại trò cũ: “Vương tướng quân! Trẫm muốn làm mai cho Vương tướng quân, tạo dựng mối quan hệ tốt giữa hai nước Tần Tấn! Trong hậu cung Đại Tấn vẫn còn công chúa Thanh Hà, nữ nhi của chính cung Hoàng hậu, thân phận tôn quý, Vương tướng quân cưới công chúa Thanh Hà, nhất định sẽ nâng cao giá trị gia tộc ——”

Vương Di ngắt lời: “Cẩu Hoàng đế! Đại Tấn có loại cẩu Hoàng đế như ngươi, mới khiến đất nước bị chia cắt, dân chúng lầm than! Ép cho lão tử không còn đường sống, buộc phải lên núi làm thổ phỉ! Cuộc đời lão tử hận nhất là hoàng tộc, Hoàng đế công chúa, vương hầu khanh tướng gì đó, chẳng lẽ vừa sinh ra đã cao quý! Lão tử là thổ phỉ, nhưng làm thổ phỉ còn trong sạch hơn Hoàng đế! Công chúa rách nát gì đó, lão tử không thèm cưới, lão tử chỉ nghĩ muốn cướp tiền cướp nữ tử, cưới xin làm gì, lão tử đánh vào, Hoàng hậu của ngươi cũng là nữ tử của lão tử ha ha!”

Vương Di vung tay lên: “Tấn công thành!”

Thuộc hạ nâng búa húc cổng thành, cửa cung bị va chạm từng cái, lung lay sắp đổ, mắt thấy cửa cung sắp sập, một đội quân khác đột nhiên xông tới.

Người dẫn đầu với đôi lông mày màu trắng mang tính biểu tượng, chính là Lưu Diệu!

Vương Di không sợ Lưu Diệu, hắn chỉ sợ một mình Hoàng đế Lưu Thông mà thôi.

“Lưu Diệu!” Vương Di quát: “Ngươi tới cướp công với ta?”

Lưu Diệu cười nói: “Đương nhiên, ta vừa gặp Hô Diên Yến, ngươi bẻ gãy hai ngón tay của hắn ta, còn cướp đi phần lớn của cải của hắn ta, ngươi đoán xem, lát nữa hai chúng ta đánh nhau, Hô Diên Yến sẽ giúp ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK